Chương 813: Thanh danh chính là bùa hộ mệnh (1)
Từ điều này cũng có thể nhìn ra, Thiên Kích Chùy rèn sắt này, quả thật gian nan, nhưng cũng coi như là một phen tôi luyện.
Thở phào một hơi, hắn đứng lên, thầm nghĩ:
- Đại Bát Phong Chùy Pháp này tuy là phương pháp rèn sắt, nhưng cái khéo của vận chuyển lực lượng, cái mạnh của dùng chùy lại cũng rất đặc biệt, nếu có được sự cho phép của Luyện Phong Hào, truyền nó cho Quan Ngạo, cũng là có thể coi là hổ mọc thêm cánh.
- Phương Nguyên sư đệ, ngươi tỉnh chưa?
Đẩy cửa tĩnh thất, liền thấy trong tiểu viện, Tôn quản sự bắt chéo chân ngồi dưới tàng cây, người dựa trên bụng Toan Nghê, đối diện thì là Bạch Miêu đang nằm sấp, ở giữa đặt một cái bàn nhỏ, bên trên bày mấy món rau xanh, một đĩa thịt đầu heo, một bầu rượu và một cái chén, hai cái bát, đang vui tươi hớn hở ngâm nga một tiểu khúc, nhìn thấy Phương Nguyên đi ra, liền cười hì hì vẫy tay với hắn.
- Không ngờ ngay cả Bạch Miêu cũng tới tiếp hắn uống rượu, nhân duyên của Tôn sư huynh đúng là...
Phương Nguyên cũng cảm khái một tiếng, ngồi xuống một bên bàn, nói:
- Có kết quả thi chưa?
Tôn quản sự nghe vậy lập tức cười tít cả mắt, nói:
- Nhà khác luyện có tốt tới mấy cũng chỉ là dùng huyền thiết luyện kiếm, nhưng Luyện Phong Hào chúng ta lại trực tiếp dùng thần thiết luyện kiếm, cao thấp trong đây còn cần phải nói à? Ha ha, Luyện Phong Hào đứng nhất là không có gì bất ngờ, định trước là sẽ dương danh thiên hạ, tiểu nương bì đó lần này đã không có gì mà không hài lòng, bình thường nhỏ nhen như vậy, lúc này lại đưa tới rất nhiều thứ tốt, thậm chí thần đan dưỡng khí mà cha nàng ta lưu lại đều sai người đưa tới...
Phương Nguyên nghe vậy cũng ngẩn ra:
- Đâu đâu?
Tôn quản sự nói:
- Ta lại bảo họ cầm về rồi, khách khí với huynh đệ nhà ta làm gì?
Phương Nguyên nghe vậy không khỏi ngẩn ra, cười khổ.
Có điều cũng đúng như Tôn quản sự nói, hắn lần này giúp Luyện Phong Hào, đúng là không phải vì thần đan dưỡng khí hoặc là lợi ích gì khác, một là chuyện của Tôn quản sự mình thực sự không thể bỏ mặc, thứ hai là cơ hội vào Lang Gia Các đọc sách ba tháng, Luyện Phong Hào cũng đáp ứng cho mình, mình hiện giờ đã có cả một năm có thể vào Lang Gia Các, hài lòng lắm rồi.
- Phương sư đệ, ngươi uy phong lắm.
Tôn quản sự lấy một cái chén uống rượu cho Phương Nguyên, rót rượu cho hắn, cười nói:
- Tuy là Luyện Phong Hào đoạt giải nhất, nhưng cũng không biết vì sao, ngoại giới lại đều tính cái danh khôi thủ lên đầu ngươi, khắp nơi đều đang loan truyền ngươi là tứ đạo khôi, e là một số đại tu Kim Đan đứng đầu, thanh danh cũng không vang dội bằng ngươi, chỉ cần ngươi rời khỏi Xích Thủy Đan Khê, chính là đại danh nhân một phương.
Phương Nguyên nghe vậy, trầm mặc một lúc, nói:
- Chuyện trong dự kiến thôi!
Tôn quản sự cười cười nhìn hắn, bỗng nhiên nói:
- Thanh danh lớn như vậy, ngươi không lo lắng à?
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn Tôn quản sự, nói:
- Ngươi ám chỉ gì thế?
Tôn quản sự thấp giọng thở dài:
- Đừng quên thanh danh của ngươi lớn rồi sẽ không giấu được nữa, lúc trước dù sao cũng là từ Thanh Dương Tông trốn ra, hơn nữa ngươi từng giết đệ tử chân truyền của Âm Sơn Tông, còn từng giết tiểu thế tử của Nam Hoang Thành, phần thù hận này bọn họ không thể dễ dàng bỏ qua, trước đây ngươi ẩn thân khắp thiên hạ, bọn họ muốn tìm cũng không dễ tìm được, nhưng hiện giờ thanh danh của ngươi vừa lên, chỉ sợ bọn họ rất nhanh sẽ tới tìm, ngươi đã chuẩn bị đối mặt với hành động trả thù của bọn họ chưa?
Phương Nguyên bưng chén rượu, một lúc vẫn chưa uống, bỗng nhiên ngẩng đầu nói:
- Kỳ thật đây là kết quả mà ta muốn?
Tôn quản sự hơi ngẩn ra, cũng bưng chén rượu, cười nói:
- Nói thử xem nào!
Phương Nguyên một ngụm uống cạn rượu trong chén, thản nhiên nói:
- Lúc không có tiếng tăm, bọn họ không tìm thấy ta, lại dám giết ta, sau khi nổi danh, bọn họ có thể tìm được ta, lại chưa chắc đã dám giết ta, trải qua chuyện của Thiên Lai Thành Kim gia, ta cũng đã hiểu biết một chút về quy củ Tiên Minh, Tiên Minh này không phải là vật trang trí, ngoài sáng vẫn có sức ước thúc rất lớn, thanh danh của ta càng vang dội, vậy thì càng có thể mượn pháp tắc này để hộ thân, Âm Sơn Tông và Nam Hoang Thành có hận tới mấy, có quy củ của Tiên Minh, bọn họ cũng sẽ có kiêng kị, không dám trắng trợn như vậy nữa!
Dứt lời, hơi dừng lại một chút, nói:
- Mà như vậy, ta sẽ không cần phải trốn trốn tránh tránh nữa, có thể về Thanh Dương Tông...
Tôn quản sự quay đầu nhìn hắn, nói:
- Muốn về à?
Phương Nguyên cười cười:
- Lúc ấy tông chủ lệnh cho ta ra ngoài du lịch, chưa kết Kim Đan thì không thể về núi, hiện giờ ta đã kết đan rồi.
Ngừng lại một chút, mới thở dài nói tiếp:
- Quan trọng hơn là, ta có thể không quay về, nhưng không thể bị người khác dọa cho không thể quay về...
Tôn quản sự nghe vậy cũng than khẽ:
- Ngươi nói đúng...
Hắn cũng lộ ra một thoáng xuất thần, một lúc sau mới bấu một miếng thịt heo bỏ vào miệng, cười nói:
- Hai chúng ta lúc ban đầu là vận mệnh giống nhau, đều là bị người ta dọa cho thảm như chó nhà có tang, chạy trốn khắp nơi, ta đã dần dần quen rồi, trong lòng cũng không muốn tranh đùa gì cả, ngươi thì khác ta, kiên cường đoạt tới một lá bùa hộ mệnh như vậy cho mình, ài, xem ra ta cũng nên cân nhắc một chút, cứ chạy trốn khắp nơi như vậy, không thể cứ mãi bắt vợ con phải sống những ngày đầu giường đặt gần lò sưởi như vậy.
Phương Nguyên nghe vậy hơi ngẩn ra:
- Tôn sư huynh định làm gì?