Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 821 - Chương 821: Bức Bách Như Thế (1)

Chương 821: Bức bách như thế (1)
Phương Nguyên nhẹ gật đầu, nói:

- Cũng có lý!

Lý Hồng Kiêu cười nói:

- Ngươi quen biết vị đệ tử Tẩy Kiếm Trì kia?

Phương Nguyên không trả lời, sau nửa ngày mới khe khẽ lắc đầu.

Lý Hồng Kiêu nói tiếp:

- Thế sao hắn cứ một mực coi chừng ngươi?! Như thể đang chờ ngươi nhập trường!

Phương Nguyên không tiếp tục mở miệng mà ngẩng đầu nhìn lên Kiếm Đài, sau đó lông mày thoáng cau lại.

Hắn tự nhiên cũng phát giác ra được, vị đệ tử Tẩy Kiếm Trì kia sau khi đi lên Kiếm Đài thì mãi vẫn chưa ra tay, cũng không có người dám đi trêu chọc hắn, cứ thế lẳng lặng ngồi ở kia, thỉnh thoảng mới ngẩng đầu nhìn sang Tiên Đài Xích Thủy Đan Khê, trong ánh mắt như có kiếm phong khe khẽ vạch qua...

Không chỉ hắn, trên Tiên Đài Tẩy Kiếm Trì, từ bên trong kiếm vụ, tựa hồ cũng có người đang nhìn mình chằm chằm...

- Bọn hắn đều đang chờ ta ra tay?

Phương Nguyên suy tư trong lòng:

- Nói như vậy, bọn hắn đã sớm nhận ra ta, chẳng qua, nếu bọn họ thật sự coi ta thuộc loại Yêu Ma, vì sao không trực tiếp đến đây tìm, mà lại chờ ta chủ động ra tay?

- Rốt cục Tiên Minh và bọn họ đã nói cái gì?

Vừa nghĩ, lại bất động thanh sắc nhìn thoáng qua phương Tiên Đài bị sương mù màu xanh che phủ:

- Nơi đó cũng có người nhìn ta, ánh mắt đó khiến ta rất không thoải mái, dường như không mang ý tốt, bọn hắn là ai?

Đại khảo Kiếm Đạo vốn đã khiến người rất mong đợi, kết quả cuối cùng của vòng khảo thí này quả nhiên cũng không khiến người thất vọng.

Đại chiến triển khai kịch liệt và náo nhiệt vượt ngoài tưởng tượng của tất cả mọi người, suốt cả ban ngày, bốn năm canh giờ đi qua, đại chiến trên Kiếm Đài vẫn chưa có dấu hiệu lắng xuống. Đã có mấy trăm người bị thương, bị đánh xuống đài, mà dưới tình huống như thế, vẫn cứ có không ít người tụ tập xung quanh Kiếm Đài, chuẩn bị tìm cơ hội lên đài chiến một trận!

Trong tình cảnh ấy, chư vị cao thủ trên Kiếm Đài rốt cuộc bắt đầu triển lộ tài năng!

- Oanh...

Tần Sơn Quân vung vẫy cự phủ, một đạo sóng khí có thể thấy bằng mắt thường khuếch tán ra, quét bay mấy chục người trong phạm vi bốn năm trượng bên cạnh hắn xuống đài, không biết bao nhiêu người thịt nát xương tan, không ngừng kêu thảm, trong khi hắn cứ thế một thân khí thế hung ác, xách búa đứng sừng sững trên đài.

Bị một thân sát khí của hắn bức lui, chúng nhân liều mạng chen lui ra sau, thà rằng đụng lên binh khí người khác, chứ không dám lại gần nửa bước!

Tiểu Việt sơn chủ thì lại dẫn theo một nhóm người, ước chừng nhiều đến vài chục, đi qua đâu, gần như không ai là đối thủ của bọn hắn, từng người từng người bị bọn hắn liên thủ vây công, oanh xuống dưới đài, trong đó có không ít tu sĩ thực lực rất mạnh, lại bởi song quyền nan địch tứ thủ mà bị đánh xuống, trong lòng rất là không phục, ai nấy ồn ào huyên náo, căm tức nhìn lên Kiếm Đài.

Nếu hắn cứ một mực liên thủ với người như vậy, há chẳng phải sẽ nhẹ nhàng đi đến cuối cùng?

Rất nhiều người trong lòng không phục, tố cáo với lão tu chủ khảo, thế nhưng lão tu lại chỉ lạnh lùng cười cười, không chút để ý.

Nhưng khiến người không tưởng tượng được chính là, sau một vòng lại một vòng quét ngang toàn trường, số lượng người trên đài vẫn còn lại không ít, xem ra vẫn sẽ có một trường ác đấu tiếp diễn. Chợt thấy Tiểu Việt sơn chủ đột nhiên cười lạnh, xoay người lại, quạt xếp trong tay nhẹ nhàng mở ra, lập tức liền có bốn mươi năm mươi thanh phi đao mỏng mà sắc bén cắt vỡ hư không, sau khi đánh ra, thoáng chốc liền bao phủ đám người tùy tùng đi theo hắn...

Đám người tu hành đi theo hắn kia vốn cũng không ngốc, biết rõ kết thành liên minh với Tiểu Việt sơn chủ chỉ là tạm thời đảm bảo cho mình không bị rớt đài thôi, chứ sớm muộn gì cũng phải trở mặt đấu một trận, bởi vậy trong nội tâm thật ra vẫn luôn một mực đề phòng Tiểu Việt sơn chủ, lại không ngờ rằng, hiện tại còn chưa đi đến sau cùng, hắn lại đã ra tay với đám người bọn mình, trong lòng ai nấy đều vừa sợ vừa giận, đồng thời kêu hét phản kháng.

Nhưng phi đao ác độc dị thường, được pháp lực gia trì nhanh như thiểm điện, góc độ ra tay càng là xảo trá sắc bén, bọn hắn rõ ràng ngăn cản không được, trên ngực, trên yết hầu dồn dập trúng đao, thấp giọng gào thét, tựa như vải rách, trực tiếp bị ném xuống từ trên Kiếm Đài...

- Hặc hặc...

Tiểu Việt sơn chủ tay cầm quạt xếp, tiêu sái đứng ở trên đài cất tiếng cười to.

Ngay bên cạnh cách hắn không xa, Triệu Huyền Tước tay cầm thiết thương, một mình ác đấu ba vị cao thủ, ba người kia đều là tu sĩ Xích Đan, tu vi tiệm cận Kim Đan cảnh, vũ pháp tàn nhẫn trầm ổn, chính là cao thủ đỉnh cấp trong nhóm người tham gia khảo thí, nhưng hắn bằng vào một người một thương, ngăn trở ba người này, chẳng ngờ lại không hề rơi xuống hạ phong, chưa được mấy hiệp đã gầm nhẹ một tiếng, đánh lật một người trong đó.

Hai người còn lại khẽ giật mình, cấp thiết muốn đi lên đoạt công, lại bị Triệu Huyền Tước tung người đá lăn đi ra.

- Còn không nhận thua, muốn thấy máu ư?

Tay Triệu Huyền Tước siết chặt thiết thương, giơ lên trước mặt hai người, lạnh lùng nói.

Hai người kia tuy không cam tâm, nhưng sau cùng đều trùng trùng thở dài, chủ động lật người nhảy xuống đài.

Thẳng đến lúc này, trên mặt Triệu Huyền Tước rốt cuộc mới hiện lên ý cười, ôm lấy thiết thương, đứng ở một góc đài.

Cùng lúc đó, một tên mập mạp mặt xanh tay cầm song chùy...

Một nữ tử trung niên thô tráng, trên thân quấn lấy thiết liên (xích sắt) thô ráp như cánh tay, đầu dây xích treo một chiếc móc câu màu vàng...

Một lão đầu gầy còm lưng vác theo ba đoạn thiết thương...

Từng cao thủ lần lượt thoát vỏ mà ra, vững vàng chiếm giữ mười vị trí trên Kiếm Đài, như thể đang tuyên cáo thân phận và địa vị mười thứ hạng đầu của bọn hắn.
Bình Luận (0)
Comment