Chương 822: Bức bách như thế (2)
Chứng kiến chư vị cao thủ một thân khí thế hung ác này, người có ý tham gia kiếm khảo dưới đài tuy còn không ít, nhưng rõ ràng đều bị dọa sợ, không dám tiếp tục lên đài khiêu chiến, trong vô hình, ẩn ẩn như thể hoàn toàn bị bọn hắn ép chặt khí thế!
Chúng tu sĩ quan chiến ở chung quanh thấy cảnh này, trong lòng cũng ẩn ẩn hiểu ra.
Mười thứ hạng đầu, sợ là đã được xác định...
Mười người trên đài hiện tại này, mỗi một vị đều là cảnh giới Kim Đan, Đan phẩm đều từ Bạch Đan trở lên, thậm chí có ba bốn người Đan phẩm là Kim Đan, chính là tu sĩ trung giai, thậm chí cao giai, chỉ luận vũ pháp mà nói, sợ rằng cũng không nắm chắc tất thắng bọn họ!
Chỉ mới là mười thứ hạng đầu đại khảo Kiếm Đạo mà thôi, vậy nhưng đã xuất hiện nhiều cao thủ như vậy, quả thực rất hiếm thấy.
Lúc này, còn ai dám bước lên gây sự với bọn hắn?
Người chuẩn bị tham gia đại khảo Kiếm Đạo rõ ràng còn chưa đăng trường toàn bộ, nhưng khảo hạch lại cứ thế tắc nghẽn mà dừng...
- Chẳng lẽ cứ thế liền kết thúc khảo thí mười thứ hạng đầu, chuẩn bị quyết ra tiền tam giáp (ba thứ hạng đầu)?
Chúng tu xem khảo thí ở chung quanh bắt đầu xì xào bàn tán , ánh mắt vụng trộm nhìn về phía lão tu áo đen.
Rất rõ ràng, mười thứ hạng đầu cứ vậy được xác định, bước tiếp theo tự nhiên liền muốn quyết ra tiền tam giáp, bằng không, chẳng lẽ cứ đứng mãi trên đài.
Giữa trời, vị lão tu áo đen kia cũng đang hứng trí bừng bừng quan sát hiện trường, mặt đầy ý cười.
Lão gia hỏa này có vẻ rất mãn ý với quy tắc mà mình đã định xuống vừa rồi.
Mắt thấy bốn bề vắng lặng, thật lâu mà dưới kiếm đài vẫn không thấy có người dám bước lên, hắn liền giơ cao tay áo.
Tựa hồ đang chuẩn bị bắt đầu khảo hạch quyết ra tiền tam giáp...
Nhưng chính lúc này, vị đệ tử Tẩy Kiếm Trì tóc trắng một mực xếp bằng trên đài, từ đầu đến cuối đều không xuất kiếm chợt chậm rãi đứng dậy, chúng nhân thấy hắn có động tác, chú ý lực không khỏi tập trung qua, tiếng nghị luận cũng theo đó trầm xuống.
Nguyên suốt một ngày, trên đài chém giết đến máu chảy thành sông, hắn đều không động đậy, lúc này lại muốn làm gì?
Giữa một mảnh kinh ngạc, bọn họ thấy đệ tử Tẩy Kiếm Trì đi tới trước mặt một người bên cạnh, nói:
- Đi xuống!
Người bên cạnh hắn là một vị nam tử vóc dáng hùng tráng, thân mặc Huyền Giáp, có kẻ nhận ra thân phận người này, chính là thủ đồ chân truyền của một phương đại tiên môn tên là Huyền Giáp Tông, thanh danh cực thịnh, theo đánh giá của đám đông bên dưới, người cược hắn có thể tiến vào tiền tam giáp không phải là số ít. Thực lực mạnh mẽ, tự nhiên tâm tính cũng cao, chợt nghe đệ tử Tẩy Kiếm Trì nói vậy, hắn lập tức hơi ngớ:
- Ngươi nói cái gì?
Đệ tử Tẩy Kiếm Trì thản nhiên nói:
- Ta bảo ngươi đi xuống, nhường ra vị trí...
Tu sĩ Huyền Giáp kia thoáng sửng sờ, lập tức mặt đầy nộ khí, quát:
- Dù ngươi có là đệ tử Tẩy Kiếm Trì,...
Hắn còn chưa dứt lời, đệ tử Tẩy Kiếm Trì đã đột nhiên giơ tay lên!
Trong ngực hắn một mực ôm lấy thanh kiếm vỏ đen, mặt trên khảm đầy đường vân trắng, lúc này, hắn không rút kiếm ra khỏi vỏ, mà cứ vậy mang theo vỏ kiếm, đột nhiên đánh tới phía trước, tu sĩ Huyền Giáp cả kinh, song quyền giơ lên, vung sức chống đỡ, nhưng khắc sau, vỏ kiếm đã trực tiếp đánh lên cánh tay hắn, sau đó liền nghe được hai tiếng “rặc rặc” giòn vang, tí giáp (giáp che tay) trực tiếp nổ tung, tiếp sau hai cánh tay cũng bị đánh nát, cánh tay ập ngược ra sau, đụng vào lồng ngực, xương ngực theo đó cũng nổ tung...
Phốc...
Một búng máu tươi phun ra, cả người hắn như diều đứt dây ngã xuống đài...
Xôn xao...
Chứng kiến cảnh tượng ngoài dự liệu đó, không biết bao nhiêu tu sĩ bị dọa cho chết đứng, ánh mắt sợ hãi.
Hiện tại mười thứ hạng đầu đã quyết ra, trận chiến tiền tam giáp còn chưa bắt đầu, sao tên đệ tử Tẩy Kiếm Trì này lại làm vậy?
Rõ ràng vừa nãy lúc nên ra tay hắn lại một mực không ra tay, vì sao giờ lại bất ngờ xuống tay ác độc như thế?
Ngay khi bọn hắn đang sợ hãi trong lòng, vị đệ tử Tẩy Kiếm Trì kia đã cho bọn hắn biết đáp án.
Hắn đánh rớt tu sĩ Huyền Giáp xuống đài, sau đó thu kiếm lại, ngẩng đầu hướng về Xích Thủy Đan Khê Tiên Đài, thản nhiên nói:
- Ta đợi ngươi một ngày, nay cũng đã giúp ngươi giành lấy vị trí, ngươi nên lên đài đi thôi...
Tùy theo ánh mắt hắn nhìn qua, tâm tư chúng nhân oanh một tiếng loạn lên.
Bọn họ vạn vạn không nghĩ tới, thì ra hắn đánh rớt tu sĩ Huyền Giáp là để khiêu chiến vị tứ đạo khôi thủ kia...
Mới đầu khi vừa lên đài, hắn đã từng hướng Phương Nguyên phát ra khiêu chiến, Phương Nguyên không ứng, hắn liền cũng không nói gì thêm, nhưng không ngờ, nay mười thứ hạng đầu đã quyết ra, hắn lại lần nữa khiêu chiến Phương Nguyên, chờ đối phương lên đài...
Thậm chí hắn còn chủ động giúp Phương Nguyên giữ lấy một vị trí trong mười thứ hạng đâu!
- Vì cái gì, sao đệ tử Tẩy Kiếm Trì cứ khăng khăng nhắm đến tứ đạo khôi thủ?
- Lấy tính cách dốc lòng vào Kiếm Đạo của đệ tử Tẩy Kiếm Trì, hẳn nên không có tâm tình ghen ghét đố kỵ gì với tứ đạo khôi thủ kia mới đúng. Dù cảm thấy tứ đạo khôi thủ đã đoạt đi đầu gió trong lục đạo đại khảo, thì cũng không nên quá phận như vậy chứ?
Chúng nhân kinh ngạc không thôi, ai nấy đều dõi mắt nhìn chằm chằm đệ tử Tẩy Kiếm Trì, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Ở trên Tiên Đài, Phương Nguyên cũng bị vô số ánh mắt nhìn lại.
Người chung quanh không nghi ngờ đều đang chờ hắn đưa ra ứng đối, đệ tử Tẩy Kiếm Trì đã làm đến bước này rồi, hắn tựa hồ không tiện tiếp tục trầm mặc nữa, đổi thành bất cứ người nào, vào lúc này, sợ rằng đều không thể tiếp tục làm như không thấy?
Lúc này, Phương Nguyên lặng lẽ cúi đầu, trong lòng cũng đang suy tư.
Hắn có thể cảm nhận được chung quanh truyền đến vô số ánh mắt, có nghi hoặc, có đồng tình, thậm chí còn có chút thương xót, hoặc là hả hê.