Chương 823: Hung phong vô địch (1)
Chẳng qua, quan trọng hơn chính là, hắn cảm nhận được cái trong đó có hai đạo ánh mắt khiến sâu trong lòng hắn sinh ra cảm giác nguy cơ, khẽ ngước đầu nhìn sang, phát hiện hai ánh mắt có một phương đến từ Tiên Đài Tẩy Kiếm Trì, một phương đến từ đài sương mù.
- Rốt cục bọn họ có tính toán gì?
Hắn âm thầm nghĩ trong lòng, sắc mặt thoáng hiện vẻ ngưng trọng.
- Phương tiểu hữu...
Tử Tiêu động chủ ở bên cạnh Phương Nguyên cũng đã nhận ra không đúng, thoáng quan tâm nhìn về phía Phương Nguyên.
Phương Nguyên nhẹ gật đầu, vẫn cứ mặt không biểu tình ngồi trên Tiên Đài.
- Không ngờ giỏi nhịn vậy, người ta đã khi lăng đến như thế rồi mà vẫn không xuống trường?
Trong tiếng nghị luận, Lý Hồng Kiêu trên Tiên Đài bên cạnh cũng hơi khẽ nhíu mày, tựa hồ có chút bất mãn.
Bên người nàng, một vị giáp sĩ đen thấp giọng nói:
- Tiểu công chúa, trong đại khảo Khí Đạo lần này, hắn chẳng qua là đánh sắt mấy canh giờ thôi, không ngờ đã mệt đến thoát lực, xem ra tu vi và thực lực đều không mấy cao minh. Giờ đệ tử Tẩy Kiếm Trì khiêu kích như vậy mà hắn cũng không chịu xuống trường khảo thí, ngược lại chứng tỏ hắn khả năng thật không phải người chúng ta muốn điều tra...
- Ta vốn cũng không để ở trong lòng, nhưng giờ lại có chút tò mò...
Lý Hồng Kiêu lãnh đạm trả lời, lẩm bẩm nói:
- Nếu thật chỉ là một tên không thông vũ pháp, cớ gì Tẩy Kiếm Trì lại nhắm đến hắn?
Giáp sĩ kia hơi ngớ, thấp giọng nói:
- Vậy thuộc hạ đi tra kỹ lại xem...
Lý Hồng Kiêu nói:
- Đi đi, về sau loại chuyện nhỏ nhặt thế này đừng tới phiền ta!
- ...
- ...
- Ha ha, xem ra Kiều sư đệ không làm gì được hắn...
Ở một hướng khác, trên Tiên Đài Tẩy Kiếm Trì, một nam tử trên thân khoác áo lông cừu trắng, lười biếng tựa bên bàn ngọc, nhìn tư thế liền biết người này rất hiểu hưởng thụ, tay bưng chén rượu, song lại không uống, ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên, nhẹ nhàng thở dài, nói:
- Người ta đánh chết không xuống trường a...
Ngồi bên cạnh hắn là hai vị lão giả áo đen thân hình cao ngất, một người trong đó nghe xong lời ấy, chậm rãi mở mắt ra, thản nhiên nói:
- Trừ ma vệ đạo vốn là điều thế hệ chúng ta nên làm, với loại Ma Thai như này, trực tiếp rút kiếm chém chết là được, cần gì phải tốn nhiều miệng lưỡi?
Nam tử thân khoác áo lông cáo lại khẽ lắc đầu, nói:
- Kiếm Chấp, ngươi có biết vì sao cả đời mình chỉ là áo đen, mà không có cơ hội khoác lên áo trắng không?
Dứt lời, trên mặt thoáng chớp qua một tia ý cười ranh mãnh, nói:
- Ngươi có từng nghĩ qua không, vì sao một năm trước, lúc Lệ sư đệ về tới Tẩy Kiếm Trì, lập tức liền bị giam trong Kiếm Ngục, đóng cửa hối lỗi?
Nghe lời này của hắn, hai vị lão giả áo đen đều trầm mặt xuống, không đáp lời, chỉ có ánh mắt là nhìn về phía hắn.
Nam tử áo trắng cười nói:
- Thật ra nguyên nhân rất đơn giản, không quản là Tẩy Kiếm Trì muốn giết người nào, Ma cũng tốt, Tiên cũng tốt, đều phải đường đường chính chính, có quy có củ, đương sơ bởi phát hiện Lệ sư đệ đi đường Kiếm Ma, liền lập tức không để ý nhiệm vụ Tiên Minh, ra tay ngay với hắn, kết quả thân bại danh liệt, nhiệm vụ cũng hủy, đương nhiên phải bị nhốt vào trong Kiếm Ngục, học lại quy củ!
Sắc mặt hai vị lão giả áo đen càng thêm khó coi mấy phần.
Người bên trái lạnh lùng nói:
- Người tu hành Kiếm Đạo, một kiếm phá vạn pháp, chẳng lẽ quy củ đều không dám chém phá?
- Quy củ tự nhiên là có thể chém phá!
Nam tử áo trắng nhẹ giọng cười cười, nói:
- Nhưng đầu tiên phải học được tuân thủ quy củ, mới có thể chém phá quy củ, nếu ngay từ đầu lúc mới học kiếm đã không tuân thủ quy củ, vậy là không hiểu chuyện, chứ không phải cái gì mà một kiếm phá vạn pháp...
Hai vị lão giả áo đen liếc nhau một cái, liền cũng không tiếp tục tranh cãi chuyện này với hắn.
Song rõ ràng, trong lòng vẫn có chút không phục.
Thân là người tu hành Kiếm Đạo, không ai là không tâm ý kiên định, tâm cao khí ngạo, nếu bọn họ dễ dàng bị người khác dùng đạo lý thuyết phục như thế, vậy thì đã không lấy được thành tựu Kiếm Đạo như hôm nay, càng không tư cách khoác lên thân chiếc áo đen kia!
...
...
- Phương Nguyên đạo hữu, ta đã chờ ngươi đến cái mức này rồi, vậy mà ngươi vẫn không chịu xuống đây chỉ giáo?
Trên Tiên Đài, tên đệ tử Tẩy Kiếm Trì kia thậm chí đã gọi thẳng tên Phương Nguyên...
Phương Nguyên lại vẫn cứ ngồi yên trên đài, chỉ là sắc mặt càng lúc càng khó coi.
- Nhưng mà ngươi một mực co đầu rút cổ không ra cũng không giải quyết được vấn đề...
Tên đệ tử Tẩy Kiếm Trì ánh mắt bình tĩnh nhìn về hướng vị trí Phương Nguyên, tiếng nói to rõ, mang theo một tia bá đạo không dung người khác hoài nghi:
- Chẳng lẽ ngươi không từng nghĩ, đợi sau khi chuyện ở đây chấm dứt, ta sẽ đích thân tìm đến nhà ngươi tính sổ...
Xôn xao...
Chúng nhân xung quanh càng là suy xét không thấu, vạn vạn không nghĩ tới hắn sẽ nói nặng đến mức như vậy.
Vô luận nhìn từ khía cạnh nào, tựa hồ đều đâu đến mức phải thế...
Đại khảo Kiếm Đạo, người ta muốn tham gia thì tham gia, không muốn tham gia, lại cứ phải uy hiếp người ta tham gia là sao?
- Ài, tên đệ tử Tẩy Kiếm Trì đó từng bước ép sát, liệu có phải quá phận rồi không?
Có người nhìn không thuận mắt, thấp giọng thở dài:
- Người ta là tứ đạo khôi thủ, vốn đã chú định dương danh thế gian, vậy mà tên kiếm đồ áo đen đó còn cứ phải ép người ta tham gia kiếm khảo, vạn nhất bị đánh thảm bại, chẳng phải thanh danh đều mất hết?
Lại có người hừ lạnh nói:
- Dù hắn không tham gia, thanh danh cũng đã mất sạch, đường đường tứ đạo khôi thủ, bị người khiêu chiến nửa ngày mà vẫn không dám đi xuống ứng chiến, vô luận thế nào đều khiến người tìm được chê trách, nói không chừng cả tư cách khôi thủ bốn đạo Đan - Trận - Phù - Khí đều bị biếm thành không đáng một đồng!