Chương 839: Giao Long xuất thế (2)
Trên bàn yến tiệc, một vị nam tử râu quai nón bụng phệ đã uống gần trăm cân rượu, mặt đỏ đến tận mang tai, hào sảng cười to nói:
- Mẹ nó, tiểu vương gia đến từ Nam Hoang thành gì đó chỉ là tên Yêu Ma không đáng nhắc tới, hắn ngay cả Tử Đan đều không phải, chẳng qua là cảnh giới hơi cao chút, cần gì phải để vào trong mắt? Ha ha, Đạo chiến lần này, gia gia ta chẳng sợ ai sất!
Bên cạnh cũng có người uống say khướt, cười nói:
- Ngươi nói thiếu mất một người...
- Ý ngươi là tên ngũ đạo khôi thủ kia?
Sắc mặt nam tử râu quai nón chợt trầm xuống, nhưng rất nhanh liền lại cười phá lên, nói tiếp:
- Ha ha, mẹ nó, đấy càng là chuyện cười. Tinh lực con người có hạn, từ lúc nào mà có người cái gì cũng biết? Gia hỏa đấy có lẽ thông minh, nhưng phân tâm quá nhiều, thuật pháp nhất định không tinh, ha ha, các ngươi chờ đấy, nếu là đụng phải, xem ta làm sao nặn ra trứng trứng của cái đứa luyện đan vẽ bùa kia...
...
...
Đủ loại lời bàn tán khen chê, một màn sau cùng tại đại khảo Kiếm Đạo tựa như tiếng sấm rền, kinh ra vô số Giao Long.
Sớm từ trước khi lục đạo đại khảo bắt đầu, đã có người nhìn thấu thực chất của trường khảo thí này.
Lục đạo đại khảo dù tổ chức ở Trung Châu, nhưng đối tượng nhắm đến lại không hoàn toàn gói gọn trong thiên kiêu đạo thống Trung Châu, ngược lại, đối tượng nhắm đến là tất cả các thiên kiêu tuyệt thế trong các đại địa vực trên thế gian...
Thế gian có câu con đường thành tiên, con đường chỉ dành cho những người đỉnh phong một đường bắt đầu từ Luyện Khí!
Những người này, Trúc Cơ, phải là Thiên Đạo Trúc Cơ;
Kết Đan, phải kết Tử Đan;
Nguyên Anh, phải kết Nguyên Anh Chí Tôn...
Chỉ người đi ở trên con đường này mới có thể tính là thiên kiêu chân chính.
Mà thiên kiêu như vậy, tự nhiên là ở Trung Châu nhiều nhất, bọn hắn bồi dưỡng đệ tử đều dựa theo tiêu chuẩn này, nhưng những địa phương khác, ai dám đảm bảo nhất định không ra được kỳ tài, ở trong hoàn cảnh tài nguyên và đạo uẩn kém chút, thậm chí là thiếu hụt rất nhiều, song vẫn có người có thể đi lên con đường thành tiên, lấy được thành tựu khiến người không tưởng tượng được, thậm chí cần phải ngưỡng vọng...
Nhưng mà những người này ở Cửu Châu đại địa tuy không ít, song đường lại càng chạy càng khó.
Không biết có bao nhiêu người, vốn là Thiên Đạo Trúc Cơ, nhưng bởi không được đến truyền thừa Thần giai, bởi vậy lúc Kết Đan không thể kết thành Tử Đan, hoặc là kết thành Tử Đan, nhưng không có tiên pháp truyền thừa, bởi vậy khi Kết Anh lại không thể kết thành Pháp Tướng Chí Tôn...
Loại chuyện đáng buồn đó, trước nay đã xảy ra không ít lần!
Còn lần này, Tiên Minh lấy ra đại phách lực, muốn cứu vớt những thiên kiêu không may mắn như đã nói ở trên. Bọn hắn muốn thông qua lục đạo đại khảo cuối cùng trước khi đại kiếp tiến đến, tập hợp những thiên kiêu đường tương lai mù mịt lại, sàng lọc tuyển chọn ra một đám hữu dụng, âm thầm tiến hành bồi dưỡng, cho bọn hắn một cơ hội, hoặc là một bệ đỡ, giúp bọn hắn có tư cách sóng vai cùng thiên kiêu Trung Châu đứng trên thế gian!
Cho nên, lục đạo đại khảo thực ra chỉ là cánh cửa.
Bước vào, liền là tiền đồ vô lượng, bước không vào, liền chỉ có thể quay về ảm đạm!
Mà đấy cũng chính là lý do Đạo chiến sau cùng trong lục đạo đại khảo hấp dẫn vô số thiên kiêu nhắm tới...
- Lễ, nhân chi kiền dã, vô lễ, vô dĩ lập... (lễ, cái gốc của con ngươi, không lễ, không trưởng thành lên được)
Đêm trước Đạo chiến, khi thiên kiêu khắp các nơi hoặc là đang hân hoan hứng khởi, hoặc là tự mình động viên, hoặc là chuẩn bị những bước sau cùng, trong tiểu viện Xích Thủy Đan Khê, Phương Nguyên chính đang cầm một quyển kinh, tay chắp sau lưng, bước đi thong thả khoan thai, chăm chú dạy học cho Quan Ngạo.
Quan Ngạo đọc theo mấy câu liền vẻ mặt nhăn nhó, nhỏ giọng nói:
- Phương tiểu ca, đây là ý gì?
- Ý là lễ là cái gốc của con người, chỉ cần thủ lễ, hiểu chuyện, trong lòng sẽ tự có nguyên tắc...
Phương Nguyên giải thích một câu, sau đó nhíu mày nhìn Quan Ngạo:
- Dạy cả buổi sáng, thế mà ngươi vẫn không hiểu?
Mặt Quan Ngạo nhăn như đưa đám:
- Ta đau đầu...
- Đau cũng phải học!
Giọng Phương Nguyên nặng thêm một phần, lật sang tờ tiếp theo, tiếp tục ngâm nga.
Nhưng Quan Ngạo lại có chút chịu không được, quay đầu nhìn sang, thấy Tôn quản sự đang uống rượu trong tiểu viện, Toan Nghê cũng ở trên bàn, được phân cho một chiếc tai heo to tướng, thế mà mình lại phải ở chỗ này đọc đống kinh văn khiến người đau đầu kia, bèn nhịn không được nói:
- Trước kia ngươi dạy ta tu luyện, đánh người, ta có thể học một ít, nhưng những thứ này ta thật sự nghe không hiểu, hơn nữa học cái này hữu dụng ư?
- Hữu dụng ư?
Nghe vậy, Phương Nguyên lập tức giận điên người, tiện tay rút ra cây gậy trúc đánh lên đầu Quan Ngạo, vừa đánh vừa mắng:
- Hữu dụng ư? Hả? Ngươi nói hữu dụng ư? Ngươi đã bắt đầu ăn người đến nơi rồi, còn hỏi ta hữu dụng ư?
Cách bốn mươi dặm phía tây Vấn Đạo Sơn có một mảnh sơn vực, chung quanh vút lên bốn đỉnh núi, chính giữa là một mảnh bình nguyên rộng lớn, mà giờ, xung quanh bốn đỉnh núi đã được dựng lên vô số Tiên Đài, tùy theo đạo khảo thí sau cùng trong sáu đạo đại khảo sắp diễn ra, số lượng tu sĩ tới Vấn Đạo Sơn xem khảo thí cũng lên tới đỉnh phong, tương ứng với đó, số Tiên Đài được dựng lên cũng xuất hiện biến hóa.