Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 840 - Chương 840: Chân Long Phi Thiên (1)

Chương 840: Chân Long Phi Thiên (1)
Quan Ngạo thật sự là không dạy không được, phát điên lên ngay cả thịt người đều dám ăn?

Điều này quả thực khiến Phương Nguyên tuyệt không dám bỏ mặc, đứa này trước kia vốn là hán tử trung thực đôn hậu, tuy từ nhỏ lực lớn vô cùng, lại xưa nay chưa từng bắt nạt ai bao giờ, không thể để giờ theo mình rồi, thực lực có tiến bộ, kết quả tâm tính lại biến xấu, thế nên sau khi thấy được biểu hiện của hắn tại đại khảo Kiếm Đạo khi trước, Phương Nguyên liền quyết định, không thể cứ vậy thả rông mặc hắn tiếp tục đi sai đường, tu vi tự nhiên là phải dạy, các loại tài nguyên cũng không thể chặt đứt, nhưng càng quan trọng hơn là phải dạy hắn hiểu được một ít đạo lý!

Thế là, Phương Nguyên bắt đầu dạy hắn đọc sách từ đầu...

... Tuy vậy, việc dạy Quan Ngạo đọc sách quả thực không phải chuyện nhẹ nhàng!

Đối với kết quả của đợt bế quan lần này, Phương Nguyên cũng đã tử tế dò xét qua Quan Ngạo một lần, chỉnh thể khá là hài lòng, chỉ là trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc. Lúc hắn mang theo Quan Ngạo trở về, trong ngoài tiểu viện còn bày biện ngổn ngang mấy bộ thi thể Yêu Ma chết thảm, hắn đã sai người dọn dẹp, dù sao cũng đã biết kẻ đứng sau màn là ai, không việc gì phải nóng nảy...

Chẳng qua những Yêu Ma kia chết cũng quá oan, đoán chừng mới đầu bọn hắn chỉ nghĩ bằng vào thực lực năm người, bắt lại một tên tu sĩ Trúc Cơ không am hiểu thần thông hẳn là chuyện dễ như trở bàn tay, lại không ngờ cuối cùng đụng phải một tên hung thần vừa mới xuất quan, càng không khéo chính là, bọn hắn rõ ràng còn dẫm lên dược miêu (mầm thuốc) ở hậu viện, sau đó… đối với bọn họ mà nói thì đã không có sau đó!

Còn về tu vi Quan Ngạo hiện tại, thật sự là khiến cho Phương Nguyên giật mình không nhỏ, lúc trước khi đưa viên đan dược kia cho Quan Ngạo Chi, hắn liền biết tu vi Quan Ngạo nhất định sẽ tiến nhanh, song không nghĩ rằng, hắn lại có thể đề thăng đến trình độ khủng bố như bây giờ...

Kết Đan thành công, Đan phẩm là Xích Đan.

Phương Nguyên sau một hồi quan sát, trong lòng không khỏi có chút khó hiểu, tu vi Quan Ngạo hiện tại xác thực đã tính là Kim Đan, chẳng qua Đan phẩm Xích Đan theo lý thuyết thực ra không cao, trong năm màu Đan phẩm Tử, Kim, Bạch, Xích, Thanh thì chỉ có thể tính là là hạ đẳng, nhưng then chốt ở chỗ, khí huyết và nhục thân Quan Ngạo đều quá cường hãn, điều này Đan phẩm Xích Đan sao mà có được?

Khí huyết như rồng, thân thể như sắt, sợ là ngay cả Đan phẩm Tử Đan như mình cũng không bằng được!

Hơn nữa viên Xích Đan kia khác với Xích Đan bình thường, màu sắc đỏ tía cực yêu dị, mặt ngoài được phủ một lớp hỏa diễm màu đỏ kỳ lạ, Xích Đan vừa chuyển, những hỏa diễm này liền tràn khắp toàn bộ tứ chi bách cốt Quan Ngạo, khiến một thân khí huyết của hắn càng thêm phần đáng sợ...

... Đây là tu vi quỷ quái gì?

Phương Nguyên thật sự có chút không hiểu, nhưng thấy Quan Ngạo sống nhăn ra đó, bộ dạng dường như cũng không có vấn đề gì.

Thế là, sau hồi lâu suy xét, Phương Nguyên hỏi Quan Ngạo một vấn đề:

- Lúc ác đấu với người trên Kiếm Đài, ngươi có cảm giác gì không?

Vấn đề này hắn hỏi rất nghiêm túc, trước kia, Quan Ngạo vẫn luôn lực lớn vô cùng, điều này không có gì hiếm lạ, nhưng trong trận chiến trên Kiếm Đài lúc trước, Phương Nguyên lại phát hiện Quan Ngạo không chỉ là lực lớn vô cùng, mà quả thực như biến thành người khác, vô luận là ý thức chiến đấu hay mức độ hung tàn, thậm chí là tốc độ phản ứng, tất cả đều không phải Quan Ngạo lúc trước có thể so...

Đương thời phản ứng của Quan Ngạo rất mê man:

- Lúc trước ta có đánh nhau với người?

Phương Nguyên chậm rãi gật đầu.

Quan Ngạo lập tức căng thẳng hỏi lại:

- Đánh thắng hay đánh thua?

Phương Nguyên nhịn không được nhíu mày, qua nửa ngày mới nói:

- Thắng thua thế nào thật ra không quan trọng...

Ngừng lại một chút mới nói tiếp:

- Được rồi, vẫn khá là quan trọng, ngươi thắng...

Quan Ngạo lập tức thở phào một hơi, trên mặt thoáng hiện vẻ đắc ý, chẳng qua đột nhiên hắn lại như nhớ tới chuyện gì, nói:

- Phương tiểu ca, lúc trước sau khi ngươi để ta nuốt xuống đan dược ta liền làm một giấc mộng, ở trong mộng, hình như ta đi đến trong một hang đá, ở đó ta nhìn thấy có một tượng thần, mặt xanh nanh vàng, còn có tiếng nói bắt ta quỳ ở nơi đó...

- Hang đá?

Trong lòng Phương Nguyên khẽ động, vội hỏi:

- Ngươi làm theo không?

Quan Ngạo lắc đầu, nói:

- Ta không làm theo tiếng nói kia, bởi vì lúc ấy đã có người ở đó rồi!

- Có người ở đó?

Thần tình Phương Nguyên lập tức kinh ngạc vô cùng, đồng thời còn có chút khó hiểu.

Quan Ngạo khẽ gật đầu, nói:

- Có một cô nương rất dễ nhìn, nàng đã quỳ ở trước tượng thần sẵn rồi!

Nói đến đây, lông mày hắn bất giác nhíu lại, sắc mặt tựa hồ có chút trầm trọng.

Qua nửa buổi, hắn mới ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên nói:

- Ta cảm giác nàng rất quen, Phương tiểu ca, ngươi quen cô gái nào như vậy không?

...

...

Đối với vấn đề này, Phương Nguyên không trả lời, chỉ là ẩn ẩn cảm thấy, điều nên tới cuối cùng cũng đã tới.

Hắn không rõ trên người đôi huynh muội Quan Ngạo này rốt cục có bí mật gì, nhưng có thể phát giác ra được, bí mật đó cực kỳ đáng sợ, hơn nữa hắn cũng biết, nhục thân Quan Ngạo tuy cường đại, nhưng tâm chí lại phát triển theo hướng trái ngược với nhục thân, không biết tương lai sẽ xuất hiện hậu quả không thể dự liệu nào, điều hiện nay hắn có thể làm chỉ là dạy bảo Quan Ngạo, để hắn hiểu được càng nhiều đạo lý!

Dù không hiểu được, cũng phải ghi nhớ trong lòng!

Đối với một ít nỗi sợ chưa biết, chỉ có một cách để hóa giải, đó chính là đạo lý!

Phương Nguyên chính là nghĩ như vậy, con người phải hành động dựa theo đạo lý, vậy mới có thể chuyển nguy thành an...
Bình Luận (0)
Comment