Chương 842: Đạo chiến bắt đầu (1)
Ngược lại là đám tán tu không có Tiên Đài đi đến càng sớm, làm thành từng đoàn từng đoàn vòng quanh khảo trường Đạo chiến, chiếm trước số không nhiều vị trí đắc địa, càng có một ít người hiếu kỳ, vui vẻ đánh giá người trên khảo trường gồm những ai...
- Người Tiên Minh đến rồi, ghê thật, xem ra Tiên Minh quả nhiên rất coi trọng Đạo chiến lần này, trước đây chẳng qua là mấy vị Tuần Giám Sứ ngồi trên đài giả vờ giả vịt mà thôi, lần này không ngờ lại mời tới một vị Trấn Thủ...
- Không chỉ Tiên Minh, Lang Gia Các cũng tới một vị đại viện chủ...
- Nếu ai đó có thể bộc lộ tài năng trong Đạo chiến, được bọn hắn nhìn trúng, vậy thật đúng là một bước lên trời!
Lúc ánh ban mai vừa ló rạng, trên Tiên Đài dành riêng cho Tiên Minh, chư vị Tuần Giám Sứ, Tuần Du Sứ cùng với mấy vị tay áo phất phới, thoạt nhìn như là nho sĩ uyên bác đã cùng một vị nam tử đội mũ cao thân mặc áo bào tím, cùng một vị lão nhân râu dài khoác áo choàng ám vàng, tóc dài bay múa bước lên Tiên Đài, ngồi xuống vị trí chính giữa, thân phận hai người này không khỏi khiến chúng nhân tại trường sợ hãi.
Tiên Minh cao cao tại thượng, nhưng bên trong cũng có phân chia cấp bậc trên dưới, cao nhất là Thánh Nhân, thứ hai là Túc Lão, thứ ba là Trấn Thủ, to lớn như Tiên Minh, song cũng chỉ có ba mươi sáu vị Trấn Thủ, hiện nay không ngờ lại có một vị chuyên trình tới đây, đủ thấy bọn họ coi trọng Đạo chiến lần này như thế nào.
Lang Gia Các càng là không dám xem nhẹ, thậm chí phái tới một trong bảy đại viện chủ.
- Chín đại đạo thống, mười đại cổ tộc Trung Châu đều đến đủ cả, dù không biết người đến rốt cục là ai, nhưng Tiên Đài đều được dựng lên, ít nhất về mặt thái độ đều có vẻ rất xem trọng. Ha ha, nói không chừng bên trong những Tiên Đài kia có vị tiểu thư khuê các nào đó đang yên vị cũng nên, nếu có thể vào được mắt các nàng, thế mới thực sự là một bước lên trời...
- Ài, các ngươi bớt huyễn tượng viển vông đi, thiên kiêu cổ tộc chân chính thường thường đều thông hôn với nhau, tuy thường xuyên cũng có không ít tiểu thiên kiêu thiên tư tuyệt diễm nhưng xuất thân không tốt được bọn hắn chiêu nhập vào tộc, nhưng thường thường chỉ được xứng đôi với tiểu thư bàng hệ (chi thứ) mà thôi...
- Tiểu thư bàng hệ thì đã sao, ngươi xem thường tiểu thư bàng chi?
- Đúng, nha hoàn ở Trung Châu còn chưa hẳn nhìn trúng ngươi, ngươi còn ghét bỏ tiểu thư bàng chi...
...
...
Trong vô vàn tiếng nghị luận, lại có mấy chiếc pháp chu (thuyền) cực lớn chậm rãi chạy tới, từ trên pháp tu từ từ đi xuống một đám lão giả, phía sau bọn họ là hơn mười vị thanh thiếu niên khí vũ hiên ngang, thần thái tươi sáng đi theo. Vừa hạ xuống pháp chu, đám lão giả kia liền đi đến các nơi Tiên Đài chào hỏi, còn những người tuổi trẻ còn lại thì trực tiếp tiến vào khảo trường.
Chúng nhân thấy vậy liền nhịn không được tán thưởng:
- Ba mươi sáu đại động thiên, bảy mươi hai tiểu động thiên Đông Hải để uẩn thâm hậu, truyền thừa dài lâu, xưa nay có được danh xưng “tiểu Trung Châu”, lần này xem ra cũng hết sức coi trọng sáu đạo đại khảo, không chỉ phái đến không ít lão giả, thiên kiêu tiểu bối được hết lòng bồi dưỡng cũng đến hơn mười vị, ta thấy được bên trong có tận sáu bảy vị Thiên Đạo Trúc Cơ...
- Ha ha, Đông Hải quý trọng những tiên miêu này như tính mạng, mấy lần Đạo chiến trước, bởi vì có thiên kiêu Trung Châu tham dự, bọn hắn không bỏ được thả ra làm đá kê chân cho người khác, lần này là cơ hội sau cùng mới một hơi mang hết qua đây, như vậy tính ra, đây chính là tâm huyết của Đông Hải suốt gần trăm năm qua, có thể bồi dưỡng ra sáu bảy tên Thiên Đạo Trúc Cơ, quả thực rất khó được rồi...
- Không chỉ thế thôi đâu, nghe nói Đông Hải còn phái tới một vị Tử Đan, đó mới là viên ngọc quý trong tay chư lão Đông Hải, bảo bối không khác gì mệnh căn, Đạo chiến lần này khác với trước kia, bởi vì tới không ít Kim Đan, ngược lại không cách nào chỉ mở một trường khảo thí như các lần trước, thế nên mới phân hai đại bí cảnh, một là đại Đạo chiến, một là tiểu Đạo chiến, Đông Hải làm vậy là chuẩn bị muốn ăn sạch cả đại lẫn tiểu...
...
...
Trong tiếng xì xào nghị luận, rất nhanh lại thấy một chiếc pháp chu khác chạy tới, nhưng lần này chỉ có lác đác mấy vị lão tu đi xuống, bên người cùng theo mấy tên đệ tử trẻ tuổi, khí cơ thoạt nhìn không mạnh, cũng không tiến vào khảo trường, mà chỉ tùy tùng bên cạnh mấy vị lão tu, Trung Châu vốn không thiếu hạng người tai thính mắt tinh, ngay cả tán tu tựa hồ cũng biết được nhiều hơn chút ít so với người thường.
Vừa thấy người trên pháp thuyền đi xuống liền đều cười nói:
- Nơi xa xôi hẻo lánh như U Châu cũng tới, kể ra, U Châu này cũng là địa vực rộng lớn, đạo uẩn thâm trường, chỉ là quá mức hoang vắng, tài nguyên thiếu chút, lại thêm tà phái sinh sôi, nội loạn phân tranh, một mực không xuất thế nhân vật chói sáng nào, ngoại trừ trăm năm trước đôi nhân ngọc xuất thế kia ra, chừng trăm năm gần đây không thấy xuất hiện nhân tài đỉnh cấp, lần này cũng chỉ tới mấy vị lão đầu, phỏng chừng chỉ là mang theo vãn bối đến mở mang tầm mắt!
...
...
- Hoang Châu cũng đến mười mấy người tuổi trẻ, lại không thấy có trưởng bối đi cùng, cứ vậy tự mình đi qua!
- Nghe nói những người tuổi trẻ này đều trưởng thành từ trong chém giết với hung thú ma vật, trước đây bọn hắn muốn tiến vào Bát Hoang thành tu hành, đáng tiếc không thông qua khảo hạch, thế là mới từ xa vạn dặm đi tới Trung Châu xem có cơ hội nào không...
... ...
- Không ngờ lần này Bá Hạ Châu lại vắng mặt?