Chương 844: Không có ý định buông tha ngươi (1)
Có người nói hắn đi Ma Biên, cũng có người nói hắn phát hiện truyền thừa tiền bối cổ tu lưu lại, chỉ biết đến lúc tái xuất đã là tu sĩ Tử Đan. Trước đây không lâu vừa mới giết sạch toàn gia cừu nhân, chính đang trong giai đoạn xuân phong đắc ý, cũng là kẻ bá đạo nhất trong các tu sĩ Tử Đan tham chiến lần này...
Không cần tự mình giới thiệu, bởi đọc qua một ít tin tức Tiên Minh công khai, rất nhanh liền có người nhận ra hắn, thấp giọng giới thiệu với người bên cạnh.
Nam tử râu quai nón nghe được tiếng nghị luận khe khẽ chung quanh, thoạt nhìn cũng rất là đắc ý, khẽ hất cằm lên nhìn quanh bốn phía, như thể bất luận là người chung quanh nghị luận về trải nghiệm tu hành của hắn, hay là khâm phục đối với thành tựu Tử Đan hiện giờ, tất cả đều khiến hắn rất thoải mái, thần sắc có chút lâng lâng, hai tay chắp sau lưng định bước lên đỉnh núi phía nam.
- Cửu Trọng Thiên Hồng Tích công chúa đến...
Nhưng tiếng tán thưởng và nghị luận của mọi người chung quanh về hắn mới vừa bắt đầu, bỗng chợt nghe được bên ngoài có người cao giọng xướng lên.
“Hoa” một tiếng, chú ý của tất cả mọi người đều đổ dồn sang bên này, sau đó chỉ thấy một vị nữ tử thân khoác hồng bào tôn quý, mặt không biểu tình cưỡi mây mà đến, chậm rãi ngừng lại trên đỉnh núi phía nam rồi từ từ ngồi xếp bằng xuống...
- Tiểu công chúa Cửu Trọng Thiên a, đã bao nhiêu năm chưa thấy qua hoàng tộc Cửu Trọng Thiên xuất thế rồi?
Chúng nhân sớm đã nghe được tin vị tiểu công chúa này tham gia Đạo chiến, nhưng giờ thật thấy được nàng xuất hiện, thần sắc ai nấy đều vẫn không nhịn được kích động.
Nam tử râu quai nón Tống Long Chúc lại có vẻ không vui, đỉnh núi hắn muốn tới bị người đoạt mất, trong lòng đương nhiên khó chịu, nhưng lại không dám tranh chấp với vị công chúa Cửu Trọng Thiên này, đành phải đợi khi tiếng nghị luận hơi lắng lại mới hắng giọng một cái, ha ha cười cười, giơ tay vỗ lên lưng Độc Giác Thú, sau đó hai tay chắp sau lưng, lấy một phong thái cực tiêu sái, chậm rãi đạp bước hư không, hướng về đỉnh núi phía bắc.
- Kiếm Sư Tẩy Kiếm Trì Lý Bạch Hồ đến...
Đáng tiếc hắn còn chưa đi được nửa đường lại nghe được chung quanh có người quát to, sau đó liền thấy từ phương bắc một đạo kiếm quang lao vút mà đến, lăng lệ chí cực, chớp mắt đã dừng trên đỉnh núi phía bắc, hiển hóa thành một nam tử khoác áo lông cừu trắng, trước ngực ôm một thanh cổ kiếm đen bóng như mực, nam tử quay đầu liếc nhìn chúng nhân xung quanh, hướng mấy vị người quen khẽ gật đầu, sau đó khoanh chân ngồi xuống.
- Cái này thật là...
Vẻ mặt Tống Long Chúc chớp qua một tia phẫn hận, vô thức tăng nhanh tốc độ, cướp trước một bước lao về đỉnh núi phía tây.
Rống...
Nhưng hắn còn chưa kịp lướt đến đỉnh núi phía tây, lại chợt thấy trước mắt tối sầm lại, chỉ thấy một đôi cánh giang ra, Yêu thú khổng lồ gần như che khuất bầu trời giương cánh bay đến dừng trên đỉnh núi phía tây, trên lưng Yêu thú là một đạo thân ảnh tuấn mỹ cao ngất, vẻ mặt âm nhu mà yêu dị, thân khoác áo bào trắng không nhiễm hạt bụi, mặt mang ý cười nhìn quanh bốn phía.
- Đây chính là vị tiểu vương gia Yêu tộc kia?
Đám đông chung quanh lần nữa thấp giọng nghị luận.
Đối với tên Yêu tộc này, cảm giác trong lòng chúng tu theo dõi khảo thí đều cực kỳ phức tạp, nhưng thực lực người ta đặt ở kia, lại đích xác là do Tiên Minh mời tới, càng quan trọng hơn là, dù trong lòng có bất mãn thế nào thì cũng không phủ nhận được thực lực đối phương!
Tống Chúc Long thấy vị tiểu vương gia kia cướp trước một bước chiếm lấy đỉnh núi phía tây, trên mặt lập tức chớp qua một tia phẫn nộ, trùng trùng hướng bên cạnh “Phi” một tiếng, sau đó nhanh chân đổi mục tiêu, gấp gáp xông hướng đỉnh núi phía đông.
Thế nhưng cũng đúng lúc này, trên đỉnh núi phía đông lại có một người áo xanh đang chậm rãi bước lên, người đó thoạt nhìn đi rất chậm, nhưng thực ra tốc độ lại cực nhanh, tựa hồ trong thân pháp cất chứa ý cảnh huyền diệu nào đó, ngay lúc Tống Long Chúc quay người hướng về đỉnh núi phía đông, hắn mới chỉ ở sườn núi, nhưng đợi khi Tống Long Chúc đến trước đỉnh núi, hắn lại đã đi đến đỉnh, chậm rãi dừng bước.
Chúng tu chúng quanh thấy người này, lập tức rộ lên tiếng vang hưng phấn...
- Là vị ngũ đạo khôi thủ kia, hắn quả nhiên cũng tới...
- Tu sĩ Tử Đan Đan Trận Phù Khí không gì không biết, kỳ tài trong truyền thuyết a...
- Hay lắm, trước đây có người đồn thổi nói hắn không định tham gia Đạo chiến, bởi vì vô luận tham gia hay không tham gia Đạo chiến lần này, hắn đều chú định quật khởi, không cần phải nhập trường gánh lấy phong hiểm bị người vây công, ta còn đang lo lắng không có trò hay để xem...
...
...
Trong không khí nhiệt liệt vừa được bùng lên, Tống Long Chúc thân là người đầu tiên xuất trường lại vẻ mặt biệt khuất, chậm rãi quay người, bay xuống phía dưới.
Bóng lưng kia nhìn có vẻ rất là tiêu trầm...
- Quy củ lần Đạo chiến này rất đơn giản, chúng ta lấy Vạn Lý Lưu Quang kính chiếu lên quần sơn, mở ra Hỗn Độn bí cảnh, bí cảnh được mô phỏng theo Ma Biên, bên trong có ma vật hoành hành, tứ ngược thế gian. Các ngươi tiến vào bí cảnh, nhiệm vụ là kế thừa ý chí các bậc tiên bối, chinh chiến sa trường, chém giết ma vật, với mỗi con ma vật săn giết sẽ giành được một viên ma hạch, cứ thế tích lũy, người giành được nhiều ma hạch hơn sẽ thắng, sau khi Đạo chiến kết thúc, tự sẽ có tạo hóa cho riêng mình!
Mắt thấy chư vị thiên kiêu đều đã tới đông đủ, Trấn Thủ Tiên Minh, một vị lão giả dáng người thấp bé, nhưng giọng nói như chuông đồng, khoác áo bào tím đội mũ cao liền đứng dậy, lạnh giọng hướng về đám thiên kiêu tiểu bối tuyên bố quy củ Đạo chiến lần này, sau đó thoáng trầm mặc một lúc rồi cười nói tiếp:
- Lần Đạo chiến này nói trắng ra là một buổi diễn tập mô phỏng chiến trường Ma Biên, trong lòng các ngươi phải có chuẩn bị!