Chương 846: Giết ngươi thì đã sao (1)
- Ha ha, xem ra người nhắm đến ngươi có vẻ không ít, chẳng qua nếu ngươi đã khiến ta bất ngờ ở Đan Trận Phù Khí, thậm chí là cả Kiếm đạo, như vậy ta ngược lại hi vọng ngươi đừng khiến ta thất vọng trong trường khảo thí Đạo chiến sau cùng này, mục đích hàng đầu của ta chuyến này chính là đoạt lấy khôi thủ, mục đích tiếp sau mới là tìm đến ngươi, hi vọng trước khi ta hoàn thành mục tiêu thứ nhất, ngươi đừng biểu hiện kém quá...
Lý Hồng Kiêu quay đầu, như cười mà không phải cười nhìn Phương Nguyên một cái, hồng bào tung bay, lao vút tiến vào trong sương mù màu bạc.
Xem ra nàng thật sự muốn đoạt lấy vị trí khôi thủ, rất có vài phần ý tứ đi sau mà tới trước.
- Ta tìm ngươi là có chính sự muốn thương lượng, chứ thực ra không cố ý phá hoại cơ hội trong Đạo chiến lần này của ngươi, vậy nên ta sẽ chờ ngươi sâu trong bí cảnh, hi vọng trước lúc đối mặt ta, ngươi đã thu thập đủ số ma hạch nên cầm...
Kiếm Sư áo trắng Tẩy Kiếm Trì hướng về phía Phương Nguyên khẽ cười, thở dài một tiếng, tựa hồ có chút tiếc hận cho vận mệnh của Phương Nguyên, sau đó mới xoay người qua, lại vẫn không vẻ gì là gấp gáp mà khoan thai phi thân lên từ đỉnh núi phía bắc, lượn quanh một vòng trên không trung bí cảnh, cuối cùng mới xác định một phương hướng nào đó, thân hình hóa thành một đạo kiếm quang lao thẳng vào trong bí cảnh.
Phương Nguyên không ngờ hai người kia tuy rõ ràng tỏ ý muốn quyết chiến một trận với mình, lại đều không hề chỉ chăm chăm nhắm vào hắn.
Hắn cười lên đành chịu, quay đầu nhìn về hướng tây.
Trên đỉnh núi phía tây, Tân Trạch tiểu vương gia Nam Hoang thành hai tay chắp sau lưng, như cười mà không cười nhìn xem Phương Nguyên, hàm ý trong ánh mắt rất phức tạp, không cần ngôn ngữ, Phương Nguyên cũng biết hắn muốn nói điều gì, chẳng qua Tân Trạch tiểu vương gia không công khai nói ra, hắn tự nhiên cũng sẽ không để lộ cho người khác, chẳng qua là cái chết của tiểu thế tử Nam Hoang thành cùng với phương Huyết Hải ma ấn quỷ dị kia thôi.
Mối thâm thù giữa hắn và Nam Hoang thành sớm đã kết xuống từ khi hắn bước chân vào Tu Hành Giới.
Yêu Ma tiềm nhập tiểu viện, ý đồ gây hại với Quan Ngạo đương nhiên là do tên tiểu vương gia này phái tới.
Giờ tiến vào bí cảnh Đạo chiến, hắn đương nhiên càng sẽ không bỏ qua cho mình...
Những chuyện này đây đó đều đã biết rõ trong lòng, tự nhiên không cần nói cũng biết!
Bởi vậy, ngay dưới vô số đạo ánh mắt kích động nhìn chằm chằm, hắn lại làm như không thấy, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Tân Trạch tiểu vương gia, người Cửu Trọng Thiên và Tẩy Kiếm Trì đã nối gót nhau tiến vào bí cảnh, tiếp sau hẳn nên đến lượt vị tiểu vương gia này!
- Bản vương tham dự Đạo chiến lần này đương nhiên là muốn được mở mang kiến thức, chiêm ngưỡng phong thái của thiên kiêu Nhân tộc...
Tân Trạch tiểu vương gia sau khi liếc nhìn Phương Nguyên một cái liền khẽ cười, tay áo phất nhẹ, thán nói:
- Cho nên bản vương cũng không vội giao thủ với ngươi, dù sao bản vương rõ ràng, ngươi cũng rõ ràng, lần này chúng ta tất sẽ gặp lại, đúng chứ?
Dứt lời, hắn sảng giọng cười to, nhẹ nhàng phi thân lên, chọn một vị trí, lao vút vào trong bí cảnh.
- Ồ, ba vị cao thủ nhắm đến hắn đều chọn cách tiến vào bí cảnh trước?
Chúng nhân xem khảo thí thấy vậy, trong lòng đều hơi ngớ.
Trước đây có người còn nghĩ, Phương Nguyên liệu có phải đối mặt tình huống vừa tiến vào bí cảnh liền lập tức tao ngộ ba đại cường địch...
Giờ xem ra, ở tiền kỳ, hắn tạm thời sẽ được an toàn...
Nhưng chúng nhân không ngờ tới chính là, ngay khi Tân Trạch tiểu vương gia tùy tiện tìm một vị trí tiến vào bí cảnh, Phương Nguyên ở cách hắn xa chừng mấy trăm trượng lại đột nhiên phi thân mà lên, thân hình giống như điện quang, xoải qua cự ly giữa đỉnh núi phía đông và đỉnh núi phía tây, sau đó thúc giục một thân pháp lực, ầm vang bước chân vào bí cảnh...
Phạm vi bí cảnh hắn tiến vào vừa khéo chính là vị trí mà Tân Trạch tiểu vương gia tiến vào, không sai một li!
Biến cố này diễn ra quá nhanh, quá mức đột nhiên, hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của chúng nhân xem khảo thí, nhất thời không ai kịp có phản ứng:
- Tân Trạch tiểu vương gia đã buông tha hắn rồi, sao hắn còn đuổi theo?
Chỉ có cực ít người thấy được, thoáng chốc khi tiến vào bí cảnh, trên mặt Phương Nguyên bỗng chốc chớp qua một mạt sát cơ dày đặc!
- Trước buông tha ta ư?
Lúc xuyên qua tầng sương mù màu bạc, một thân pháp lực trên người hắn đột nhiên tăng vọt:
- Nhưng mà ta không có ý buông tha ngươi!
Ầm ầm...
Lúc tiến vào trong sương mù màu bạc tràn ngập giữa không trung, hắn chỉ thấy được chung quanh lóng lánh ngân quang, cảm giác thời không như bị xé nứt.
Nhưng giống như là vén ra mây đen dày đặc, thoáng chốc hắn đã xuyên qua một tầng sương mù bàng bạc, rất nhanh trước mắt liền trống trải, rõ ràng đã đi đến một mảnh thế giới xám xịt vô biên. Vượt qua Thời Không Chi Môn, hiện tại hắn đang ở trong không trung của một phiến thế giới khác, cả người lao vút xuống dưới, sau lưng là khói đen sặc sỡ...
Chỉ là Phương Nguyên không có thời gian để đi cảm thán về sự biến hóa huyền diệu này.
Hắn vừa tiến vào thế giới lập tức ngẩng đầu nhìn lên, sau đó liền thấy được ở cách xa hơn mười trượng, một đạo trường bào màu trắng tung bay phần phật, cấp tốc lao xuống dưới, chính là Tân Trạch tiểu vương gia Nam Hoang thành, đối phương cũng đang hạ xuống mặt đất!
Rầm rầm...
Phương Nguyên tiện tay khẽ vạch, một thân pháp lực sớm đã tung trào gào thét mà lên, sương mù xanh quanh người tụ lại, hóa thành một thanh trường kiếm xanh biếc, bị hắn cầm ở trong tay, sau đó chân đạp hư không, trực tiếp chém tới sau lưng Tân Trạch tiểu vương gia.
- Hả?
Tân Trạch tiểu vương gia có vẻ không nghĩ tới mình còn chưa rơi xuống đất, sau lưng đã truyền đến sát cơ kinh người.