Chương 847: Giết ngươi thì đã sao (2)
Hắn cả kinh trong lòng, vừa quay đầu lại, liền thấy được Phương Nguyên từ đằng sau vọt tới.
Khẽ giật mình, hắn bất giác cười gằn, không hề ngăn trở thế lao xuống, tay phải hướng ra không trung dùng sức trảo mạnh, Đan quang màu vàng quanh người lưu chuyển, hóa thành một thanh trường mâu, vung sức ném hướng Phương Nguyên.
Thời khắc này, một thân tu vi Kim Đan cao giai triển lộ không chút nghi ngờ, trên trường mâu màu vàng, pháp lực gào thét, kéo xé cả hư không, đi đến đâu, hư không nơi đó trào ra vân sóng, mũi mâu chỉ nơi đâu, nơi đó liền hiện ra một chuỗi vòng tròn hư ảo, dần dần khuếch đại, đâm thẳng đến trước người Phương Nguyên.
Nếu muốn tránh qua thương này, tất phải kéo ra khoảng cách với hắn!
Nhưng Phương Nguyên không định kéo ra khoảng cách!
- Đi!
Tâm niệm hắn khẽ động, thanh kiếm bên người bay đi ra, trực tiếp cuốn lấy kim mâu, cả hai cùng lúc bay về phía xa xa.
Đồng thời, hắn trùng trùng oanh xuống một quyền.
Sát na khi quyền đầu oanh xuống, sau lưng hắn xuất hiện một hư ảnh màu xanh lượn lờ, hình dạng y hệt hắn, khắc này hư ảnh kia cũng nắm tay lại, trùng trùng lao hướng Tân Trạch tiểu vương gia, khoảnh cách vài chục trượng bị thu hẹp chỉ trong nháy mắt!
Một quyền này chính là biến hóa ra từ trong tứ đại huyền công của Thanh Dương tông Âm Dương Ngự Thần Quyết.
Âm Dương Ngự Thần Quyết đã được Phương Nguyên tan vào Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, uy lực đề thăng, sớm đã không phải huyền công đương sơ có thể so.
- Không ngờ ngươi lại hận ta đến vậy, ta còn chưa đi tìm ngươi, ngươi ngược lại đã vội vã tới tìm ta?
Tân Trạch tiểu vương gia vốn đã phản ứng chậm một nhịp, lại thêm Phương Nguyên thế tới hung mãnh, chiêu chiêu đoạt công, nên càng có vẻ rơi xuống hạ phong. Nhưng đón lấy thế công cuồng mãnh của Phương Nguyên, hắn lại chợt cười khẽ, cao giọng hét lớn, sau đó thúc giục một đạo pháp lực, yêu khí quanh người đột nhiên bạo tăng, lấy thân thể hắn làm trung tâm, một đoàn sương mù màu vàng như là núi lửa khuếch tán ra, tràn ngập phương viên hơn mười trượng.
Oanh!
Quyền kia của Phương Nguyên đâm thủng sương mù, nhưng không có cảm giác đánh trúng lên người Tân Trạch tiểu vương gia.
Tân Trạch tiểu vương gia quả không hổ là Kim Đan cao giai, thần thông thuật pháp thi triển cực kỳ xảo diệu...
- Hừ!
Sắc mặt Phương Nguyên khẽ biến, bên người cũng trào lên sương mù màu xanh, từng sợi tí ti như là xúc tu vô tận bạo trướng ra, cấp tốc quét qua hư không chung quanh, chớp mắt đã quất đánh đến từng tấc từng tấc không gian. Đây chính là một trong những chỗ tốt giành được sau khi hắn trùng tu Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, thần thức bám vào trên Huyền Hoàng Nhất Khí liền có thể nhìn quét hư không, không gì giấu qua được.
Khắc sau, ánh mắt hắn đột nhiên liếc sang hư không bên trái.
Nơi đó có một đạo hư ảnh vốn rất khó phát hiện, nhưng sau khi bị sương mù xanh đánh tới liền lộ ra sơ hở.
Thoáng chốc, tâm niệm Phương Nguyên khẽ động, bất thần vung kiếm chém tới.
Rầm rầm rầm
Kiếm ý tung hoành, thuật pháp gào thét, Phương Nguyên một hơi dốc hết toàn lực, căn bản không cho Tân Trạch tiểu vương gia có chút thời gian thở dốc nào, liền một chuỗi thần thông nối liền như một, liên miên không ngừng, dồn dập đánh tới, hung ác đến cực điểm. Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết của hắn vốn nổi tiếng với pháp lực hùng hồn, khí uẩn lâu dài, đấu pháp như thế càng đặc biệt thích hợp với hắn.
Đã ra tay, vậy liền không cho đối phương có chút cơ hội nào!
Đối với Phương Nguyên mà nói, hắn trước nay chưa từng cân nhắc cái khác, từ lần đầu tiên gặp được tên Tân Trạch tiểu vương gia này hắn đã biết, lúc trước đám tử sĩ gây bất lợi với Quan Ngạo chính là do đối phương phái ra, cũng biết người này nhất định sẽ không dễ dàng chịu để yên cho mình.
Hơn nữa, hắn và Nam Hoang thành vốn sớm đã kết thành thâm thù đại hận.
Hắn nhìn ra được, Tân Trạch tiểu vương gia tham dự Đạo chiến, có bảy thành mục đích là nhắm đến mình.
Chắc là hắn cảm thấy mình xung đột với Tẩy Kiếm Trì, Cửu Trọng Thiên, vào trong bí cảnh nhất định sẽ gặp xui xẻo, cho nên mới cũng tiến đến giải quyết mình?
Như vậy mình cần gì phải cho hắn cơ hội!
Trước thu thập đối phương xong đã rồi tính...
- Tiểu bối vô tri, ngươi thật muốn giết ta?
Mới đầu Tân Trạch tiểu vương gia thấy Phương Nguyên đằng đằng sát khí nhắm đến mình, trong lòng vốn không mấy để ý, nhưng sau thoáng chốc giao thủ vừa rồi, lại ngoài ý phát hiện tình tình có chút không đúng. Phương Nguyên ra tay quá mức đột ngột, hắn không ngờ người tuổi trẻ thoạt nhìn có vẻ thư sinh này lại có sát tâm nặng đến vậy, trực tiếp đuổi tới, thấy mặt liền ra tay, không khỏi có chút vội vàng.
Song hắn vẫn không để ở trong lòng.
Dù sao bản thân mình cũng có tu vi Kim Đan cao giai, trong khi người tuổi trẻ này chẳng qua là Kim Đan đê giai đỉnh phong, xem ra còn chưa bước đến Kim Đan trung giai, cảnh giới mình cao hơn hắn, dù hắn có là Tử Đan, phần chênh lệch như vậy không khả năng nhìn mà không thấy.
Nhưng hắn không ngờ được rằng Phương Nguyên lại ra tay nhanh đến vậy.
Dù là hắn, muốn thi triển thần thông pháp thuật cũng cần trải qua quá trình niết ấn, thi pháp, nhưng Phương Nguyên tựa hồ lại không cần, dường như chỉ cần tâm niệm vừa động, các loại pháp thuật thần thông liền dồn dập thi triển ra, mới đầu mình quả đúng là bị hắn đánh lén, mất đi chủ động, nhưng mãi một lúc sau vẫn không cách nào đoạt lại tiên cơ, ngược lại còn bị đối phương một đường lấn lướt, đánh cho đỡ trái hở phải!
Hắn tu luyện không ít thần thông rất có uy lực, song đến hiện tại vẫn không cách nào thi triển ra được.
Trong lòng không khỏi kinh nộ.
- Ngươi là Yêu Ma, ta là người, giết ngươi thì đã làm sao?
Đón lấy vẻ mặt tức giận của Tân Trạch tiểu vương gia, Phương Nguyên vẫn bình tĩnh trước sau như một, bình tĩnh đến mức gần như không có nửa phần tình tự ba động, hắn khẽ quát một tiếng, sát khí vọt thăng tới cực điểm!