Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 848 - Chương 848: Có Hết Hay Không (1)

Chương 848: Có hết hay không (1)
Hô...

Hắn vung kiếm bức lui Tân Trạch tiểu vương gia, sau đó lồng ngực phập phồng, một hơi phun đi ra!

Ầm ầm, một đạo thanh khí kinh người gào thét mà ra, bên trong ẩn ẩn lấp lánh điện quang, trực tiếp bọc lấy Tân Trạch tiểu vương gia.

Đạo thanh khí này chính là bản nguyên chi khí của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết.

Nói cách khác, đây là đạo Lôi Linh thứ năm của hắn...

Bản nguyên chi khí này không thể dễ dàng cầm ra sử dụng, một khi dùng ra, đồng nghĩa với đến lúc phải liều mạng.

Nhưng lúc này Phương Nguyên đã mặc kệ không quản được nhiều như vậy, trước thi triển đi ra rồi tính!

Hắn chiêu chiêu cường công thế này thật ra đã có chút phí sức, nhưng lại không thể có nửa điểm buông lỏng, bởi vì hắn biết, khoan nói Tân Trạch tiểu vương gia còn có thủ đoạn nào khác hay không, chỉ riêng tu vi Kim Đan cao giai đã thực sự không phải chuyện đùa, nếu thật bị đối phương đoạt lại tiên cơ, trận chiến này sợ rằng sẽ rất dai dẳng, nói không chừng mình còn sẽ bị đẩy xuống hạ phong, thế là quyết định không giữ lại chút lực lượng dự phòng nào!

- Ngươi...

Tân Trạch tiểu vương gia bị đạo khí cơ cường hoành kia bao bọc lại, trong lòng không khỏi kinh hãi, chỉ cảm thấy đạo thanh khí này mạnh vượt xa dự liệu, thậm chí đã không phải lực lượng mà Kim Đan sơ giai có thể có được. Ngay lúc hắn đang vung sức liều mạng giãy dụa, Phương Nguyên đã áp tới, hung hăng kích một chưởng lên ngực, trực tiếp đánh tan đan quang hộ thân, cả người hắn theo đó ngã bay ra.

Nhưng không đợi hắn bay ra xa, Phương Nguyên đã lần nữa tiếp cận, trùng trùng vung cước đạp hắn xuống đất.

- Thằng nhãi, ngươi tìm chết...

Bảo y hộ thân trên người Tân Trạch tiểu vương gia đã ảm đạm vô quang, hắn phẫn nộ dị thường, khàn giọng rống giận.

- Bá!

Nhưng tiếng hô còn chưa dứt, Phương Nguyên đã chém tới một kiếm, chém cho cả người hắn đầm đìa máu tươi, một vết thương sâu hoắm vắt ngang nửa người, ngay cả tâm tạng đều bị cắt nát, nếu không phải yêu thể hắn cường hoành, khả năng đã bị trực tiếp chém thành hai nửa.

- Phốc...

Tân trạch tiểu vương gia phun ra một búng máu tươi, thân hình từ trên trời rơi rớt xuống như diều đứt dây.

Phương Nguyên lại vẫn không ngừng, quay người vung kiếm, nhằm thẳng đầu hắn chém tới, tàn nhẫn tới cực điểm.

Chứng kiến cảnh này, Tân Trạch tiểu vương gia kinh hãi không thôi, trong lòng rốt cục đưa ra quyết định, âm thầm niết động pháp ấn, một ngụm máu tươi phun ra, máu tươi mang theo một loại màu hồng yêu diễm, bỗng chốc tràn ngập hư không, sắc mặt hắn cũng theo đó trở nên xám xịt dị thường, thân hình trực tiếp bạo tán, một đạo huyết quang màu xám cấp tốc độn về phương xa.

- Vừa ra tay liền hủy đi mấy chục năm tu hành của ta, thằng nhãi, ngươi được lắm...

Trước khi tan biến, hắn lạnh lùng quay đầu nhìn Phương Nguyên một cái, trên mặt chớp qua một mạt cười lạnh.

- Không ngờ lại thi triển ra loại tà pháp tổn thương đến bản nguyên để đào thoát?

Phương Nguyên vẫy vẫy tay áo, xua tán huyết vụ trước mặt, nhìn theo hướng Tân Trạch tiểu vương gia biến mất, khẽ nhíu mày.

Mới đầu hắn chỉ muốn bức đối phương lui ra Đạo chiến, bởi vì hắn cũng hiểu, ác chiến một trận trong này, muốn thực sự chém giết đối phương e rằng không mấy thực tế, nhưng không ngờ, đối phương lại thi triển tà pháp trốn thoát...

Phải biết, với tà pháp như vậy, yêu cầu phải thiêu đốt bản nguyên chính mình, một khi thi triển, sợ rằng không có thời gian mấy tháng căn bản không hồi phục lại được. Hơn nữa tà pháp như thế vừa thi triển ra, dù hồi phục được, tu vi cũng phải rơi rớt xuống Kim Đan trung giai, tổn thất có thể nói là cực kỳ thảm trọng, hắn liều mạng chấp nhận tổn thương cỡ đó cũng không lui ra Đạo chiến, nguyên nhân là vì đâu?

Nhớ lại nét cười quỷ dị trên mặt đối phương trước lúc rời đi, trong lòng Phương Nguyên càng không khỏi hồ nghi.

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Đánh lên chưa?

Ngay khi Phương Nguyên đang nghĩ tới chuyện này, lại thấy được sau lưng có mấy đạo linh quang cấp tốc bay tới, ở chung quanh cách đó không xa cũng có một ít tu sĩ cùng theo mình xông vào bí cảnh. Bọn hắn nhìn thấy Phương Nguyên một thân một mình đứng trên một ngọn núi trong bí cảnh, còn tưởng rằng Phương Nguyên chưa tìm thấy Tân Trạch tiểu vương gia, lại không biết trong nháy mắt trận chiến kia đã kết thúc xong xuôi.

- Hô...

Thấy bọn hắn cùng lao tới bên này, Phương Nguyên khẽ nhíu mày, quay người bay vút về phía trước.

- Nhanh nhanh, mau đuổi kịp hắn...

Đám người kia thấy thế liền vội vàng hô bằng gọi hữu, chạy đuổi theo sau lưng Phương Nguyên.

Tiên hạ thủ vi cường, nhân khi Tân Trạch tiểu vương gia Nam Hoang thành sơ ý, một hơi đánh hắn thành trọng thương, xác định lấy tình trạng thương thế của hắn bây giờ, dù không trực tiếp lui ra Đạo chiến thì cũng sẽ không gây ra được phiền toái gì cho mình, thậm chí nếu gặp phải cường địch khác, sợ rằng đến cả giữ mạng đều khó. Lúc này Phương Nguyên mới an tâm phần nào, bay vút mà đi, đồng thời âm thầm quan sát hoàn cảnh xung quanh!

Trong tầm mắt, mảnh bí cảnh nơi này lớn đến kinh người, trải ra trước mắt mênh mông vô ngần, chỉ ẩn ẩn thấy được khói đen phía xa xa, ở hướng nam sau lưng thì lại thấy một tuyến màu bạc rất đậm, có thể đoán được, tuyến màu bạc kia chính là biên giới bí cảnh, điều này cũng chứng tỏ, nếu bọn hắn muốn đi tới trung tâm bí cảnh, chỉ cần nhắm chuẩn hướng bắc, một đường đi thẳng là được.

Chẳng qua, tiêu chuẩn nhận định Đạo chiến không phải là xem ai tiến vào càng sâu trong bí cảnh, mà là xem xem săn giết được bao nhiêu ma hạch.

Càng đi vào sâu trong bí cảnh, số lượng ma vật liền càng nhiều, cũng càng dễ săn tìm ma hạch.

Chỉ có điều, nếu thực lực chưa đủ, tiến vào quá nhanh, quá sâu, vậy rất có khả năng sẽ bị ma vật vây khốn, thảm bại lui trường.

- Trước tìm mấy con ma vật bên ngoài thử tay xem sao, tìm hiểu kỹ thực lực bọn chúng mới dễ dàng mưu đồ bước tiếp theo!
Bình Luận (0)
Comment