Chương 849: Có hết hay không (2)
Phương Nguyên âm thầm quyết định, thả chậm tốc độ, trên người tán phát ra vài sợi sương mù xanh dò xét chung quanh, rất nhanh, trong lòng hắn khẽ động, tung người phi thân lên đỉnh một mỏm đá bén nhọn, sau đó chân đạp lên mỏm đá, mắt nhìn về hướng tây, liền thấy được sâu trong mảnh khói đen kia, quả thực đang có một con ma vật chậm rãi đi lại, động tác chậm chạp cứng nhắc, nhìn qua hệt như con rối.
- Những ma vật này chính là mô phỏng của quái vật Ma Biên do Vạn Lý Lưu Quang kính chiếu rọi mà thành?
Phương Nguyên thoáng nhíu mày, tử tế đánh giá một lúc, thấy được đó là một con cự thú cao chừng ba trượng, toàn thân mọc từng lớp từng lớp lân phiến tựa như tiền đồng, lại giống như đinh thép, mặt trước mọc ra một chiếc sừng, trong miệng nhe ra hai răng nanh màu đen sắc bén như lưỡi đao, ánh mắt đần độn ngốc trệ, trong lỗ mũi lúc nào cũng phun ra từng luồng từng luồng khói đen, có vẻ khá là đáng sợ.
- Đây hẳn là một loại ma vật cao giai?
Nội tâm Phương Nguyên khẽ động, thoáng sa vào trầm tư.
Hắn không lạ gì ma vật, khi xưa ở trong Ma Tức Hồ Việt Quốc cũng từng giết không biết bao nhiêu ma vật mà kể.
Nhưng thứ hắn gặp được trong Ma Tức Hồ Việt Quốc chẳng qua là một ít ma vật sơ cấp, toàn thân hư thối, lộ cả cốt cách nội tạng... chứng tỏ chúng còn chưa hoàn toàn thích ứng đối với ma tức hắc ám, chỉ là mới chịu ảnh hưởng, hóa thành thứ gì đó nửa sống nửa chết mà thôi.
Đến sau, hắn gặp được một con ma ưng, ma ưng kia rõ ràng mạnh hơn ma vật bình thường.
Lúc ấy nếu không phải đệ tử ngũ đại tiên môn cùng lúc liều mạng, sợ rằng chỉ bằng con ma ưng kia liền đã khiến bọn hắn toàn quân lật chìm.
Nhưng sau khi nhìn thấy ma vật, Phương Nguyên lại ẩn ẩn cảm thấy, e rằng ma vật trong bí cảnh Đạo chiến còn mạnh hơn ma ưng kia không chỉ một hai cấp bậc, đây rõ ràng đã là một sinh linh dung hợp hoàn mỹ với ma tức hắc ám. Chẳng qua, sinh linh này hẳn chỉ là giả tượng, là hư ảnh do Vạn Lý Lưu Quang Kính chiếu vào tạo nên, cho nên mới không có nửa phần thần trí.
Nếu thật đúng là ma vật chân thực, không biết còn sẽ mạnh mẽ tới trình độ nào.
- Bất luận thế nào, sớm muộn gì cũng phải gặp, trước xem xem năng lực chiến đấu của chúng là gì cũng tốt...
Phương Nguyên biết ý đồ Tiên Minh, liền cũng không chút do dự, chuẩn bị tiến lên chém giết thử một con.
- Vị này... Phương đạo hữu...
Nhưng không đợi Phương Nguyên ra tay, chợt nghe phía sau truyền tiếng một tiếng hô hoán trầm thấp.
Hắn nhíu mày, quay đầu nhìn lại, liền thấy đám tu sĩ vừa rồi cùng theo mình tiến vào bí cảnh cũng đang đuổi theo, lúc này, trong đám tu sĩ kia, một người tuổi trẻ thân mặc áo bào trắng quần đen, sắc mặt thoạt nhìn hơi có mấy phần non nớt, phồng lên dũng khí đứng ra, từ rất xa hướng về Phương Nguyên thi lễ, nói:
- Tại hạ là chân truyền Thiên Nam Tông Phạm Ly, muốn hướng ngươi lĩnh giáo mấy chiêu!
- Ngươi... Khiêu chiến ta?
Phương Nguyên nhìn hắn một cái, thấy Đan phẩm hắn không phải Tử Đan, tu vi cũng mới là Kim Đan sơ giai, không khỏi nhíu mày.
Dù không trực tiếp mở miệng nói gì, nhưng ý tứ lại đã rất rõ ràng.
- Phương tiền bối, chớ có khinh thường ta!
Sắc mặt người tuổi trẻ hơi đỏ lên, nói:
- Tuy ta không phải tu sĩ Tử Đan, nhưng tuyệt sẽ không khiến ngươi thất vọng, sư tôn ta từng nói qua, Tử Đan chẳng qua chỉ là một tiêu chuẩn, chỉ cần ta tu luyện thần thông đến trình độ vượt xa đồng bối, đồng dạng cũng có thể bước lên con đường thành tiên!
Sắc mặt Phương Nguyên có chút cổ quái:
- Ngươi tu luyện đến trình độ kia rồi?
Nghe vậy, trên mặt người tuổi trẻ chớp qua một tia ngạo khí, nói:
- Với Thiên Hợp Thanh Hư pháp của Thiên Nam Tông chúng ta, tu sĩ Kim Đan bình thường chỉ có thể tu luyện tới tầng thứ tư, mà ta mới Kết Đan không lâu, lại đã tu luyện đến tầng thứ bảy, sư tôn nói ta là thiên tài thần thông thuật pháp, cho nên ta muốn luận bàn một phen với ngươi, xem xem rốt cục là Tử Đan lợi hại, hay là thần thông của ta lợi hại!
Nhìn bộ dạng thành khẩn của người tuổi trẻ kia, Phương Nguyên khẽ gật đầu, nói:
- Vậy ngươi tới đi!
Người tuổi trẻ đại hỉ, dùng sức gật đầu, đột nhiên vung tay niết động pháp ấn, trước người hiển hiện một đoàn thanh quang, sau đó hai tay từ từ đẩy thẳng tới, đoàn thanh quang kia tuôn trào mà ra, tựa như một mảnh hồ nước, thoáng chốc liền bay đến dưới chân Phương Nguyên.
Không đợi Phương Nguyên kịp làm ra phản ứng, pháp ấn lại đã hơi biến, khe khẽ điểm hướng mảnh thanh quang, thoáng chốc, trong mảnh thanh quang liền có vô số đóa hoa sen nở rộ, một đường lan tràn ra giữa không trung, bốn phương tám hướng xung quanh Phương Nguyên đều bày đầy hoa sen, chật kín cả hư không, hơn nữa còn đang không ngừng biến hóa, tựa hồ muốn bao bọc cả người hắn lại, rất là kỳ dị...
Tiếp sau, pháp ấn trên tay người tuổi trẻ đột nhiên lại có biến hóa, miệng nhổ lôi điện, quát một tiếng “Đốt”!
Rầm rầm...
Cánh sen đột ngột bung ra thành từng mảnh giống như phi kiếm, gào thét mà lên, cuộn trào vờn quanh người Phương Nguyên...
Phương Nguyên một mực không động chủ, mà chỉ chăm chú nhìn xem hắn thi triển pháp ấn, cùng với biến hóa của pháp lực trên người.
Đợi khi liên kiếm đã đến trước mặt, hắn mới chợt thở dài một tiếng, khen:
- Diệu thay!
Sau đó ngón tay hắn nhẹ nhàng khẽ vạch, liên kiếm đầy trời quanh người đồng loạt hóa thành mảnh vỡ, người tuổi trẻ kia cũng bay ngược ra sau!
Phốc...
Người tuổi trẻ ngã dúi dụi, lúc bò dậy từ trên mặt đất, nét mặt hiện đầy vẻ khó mà tin tưởng, không ngừng hét lớn:
- Không thể nào, không thể nào, thần thông của ta đã biến hóa đến tầng thứ ba, uy lực đạt đến cực hạn, làm sao ngươi phá được...
Đang hô, hắn chợt nhớ tới động tác của Phương Nguyên, lập tức lớn tiếng kêu to:
- Ngươi dùng phù pháp?