Chương 850: Định cái quy củ (1)
Phương Nguyên chỉ nhìn hắn cười cười, không đáp lời.
Vừa rồi hết thảy chỉ diễn ra trong thời gian cực ngắn, tu vi không tới liền khó mà nhìn ra được thanh niên Phạm Ly kia làm sao lại thua.
Thực tế lại rất đơn giản, lúc liên kiếm tới trước người, Phương Nguyên đưa tay vạch một cái, nhìn qua giống như là viết ra một chữ.
Cái khẽ vạch đó của hắn rất giản đơn, nhẹ nhàng linh hoạt dị thường.
Nếu là chữ, đó cũng là lối chữ thảo đã được đơn giản hoá đến cực hạn, chỉ cần một nét liền xong.
Khắc sau, sương mù màu xanh trên người hắn chợt tăng vọt, một con Thanh Lý (cá chép xanh) từ trong sương mù nhảy ra, vờn quanh bên người hắn, ngăn lại tất cả kiếm quang, chấn cho chúng không ngừng nứt vỡ, cùng lúc, một con Chu Tước toàn thân quấn quanh điện quang bổ nhào ra từ trong sương mù, hai cánh giang rộng chừng hơn mười trượng, lôi quang cuộn trào đáng sợ dị thường, đánh bay người tuổi trẻ Thiên Nam Tông kia.
Chỉ trong chớp mắt liền thi triển ra thần thông phá vỡ thuật pháp đối phương.
Chuyện này thoạt nhìn gần như là điều không thể, bởi vì hắn tựa hồ đến cả thời gian niết động pháp ấn đều không cần, cho nên mới sẽ nhanh đến vậy.
Chân truyền Thiên Nam Tông Phạm Ly nghĩ mãi mà không thông điểm này.
Hắn lại không biết, Phương Nguyên sau khi tham ngộ được mối liên hệ giữa Phù Đạo và Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết liền đã bắt đầu dung nhập thần thông vào trong phù pháp, nhờ đó tránh qua được phiền phức niết ấn và vận chuyển pháp lực, luận về tốc độ thi triển, bản thân hắn chính là một trong những người nhanh nhất!
Lúc trước hắn có thể một hơi không ngừng ra tay với Tân Trạch tiểu vương gia Nam Hoang thành, khiến cho đường đường tu sĩ Kim Đan cao giai không ngẩng đầu lên lên, kỳ thật cũng là dựa nào tầng nguyên nhân này. Chẳng qua, nếu suy xét thật kỹ thì hắn chỉ là dùng Phù Đạo vận chuyển thần thông thôi chứ chưa phải phù pháp chân chính, nhưng điểm này rất khó giải thích với người, bởi vậy hắn liền dứt khoát mặc nhận...
... Ở trong Đạo chiến lần này, khiến người khác sinh ra cảm giác cao thâm khó lường, đối với hắn rất có lợi!
- Dùng Phù Đạo phá thần thông của ta, cao thủ cảnh giới Tử Đan quả nhiên sâu không lường được...
Người tuổi trẻ kia thở dài một tiếng, có vẻ khá là bội phục, hướng về phía Phương Nguyên chắp tay.
Phương Nguyên cũng khẽ gật đầu với hắn, không nói gì thêm mà quay đầu nhìn sang ma vật vừa nãy. Hắn biết trong bí cảnh này, chuyện khiêu chiến đấu pháp tuyệt đối khó mà tránh khỏi, nhưng mà thành tích khảo hạch chủ yếu vẫn là dựa vào ma hạch...
- Ha ha ha ha, ngũ đạo khôi thủ, thì ra ngươi ở đây...
Đúng lúc này, từ hướng tây lại có tiếng cười to truyền lại, một nam tử cục mịch khoác áo choàng đen bay vút mà đến.
Hắn thấy được Phương Nguyên, ánh mắt lập tức sáng ngời, từ đằng xa đã kêu lên:
- Muốn dương danh trong Đạo chiến lần này, cách đơn giản nhất chính là đánh bại ngươi. Phương đạo hữu, đừng trách ta đây không khách khí, ta và ngươi không cừu không oán, còn rất bội phục bản lĩnh Đan Phù Khí Trận của ngươi, nhưng đây là Đạo chiến, ta tìm ngươi đấu pháp cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa (đạo lý hiển nhiên)!
Trong lúc nói chuyện, hắn đã bay vút đến trước mặt Phương Nguyên, hai tay đồng thời niết động pháp ấn.
Ầm ầm!
Toàn thân hắn lưu chuyển kim quang, trên đỉnh đầu hình thành một bàn tay khổng lồ, phô thiên cái địa, chộp thẳng hướng Phương Nguyên.
Thậm chí ngay cả bắt chuyện đều không làm, trực tiếp liền ra tay.
- Hả?
Phương Nguyên khẽ nhíu mày, bước ra trước một bước.
Sương mù trên người lưu chuyển, thân hình tựa như hư huyễn, lúc tái xuất hiện thì đã đến phía sau nam tử áo choàng đen, tiếp đó ngón tay nhẹ nhàng khẽ vạch xuống, ầm ầm, trên bầu trời, mây đen rậm rạp, có mấy đạo tia chớp thô như cánh tay người trút xuống.
Nam tử áo choàng đen kinh hãi, thân hình đột ngột bổ nhào ra trước, ngã gục xuống.
Dưới chân hắn, một cành liễu được tia chớp quấn quanh lặng lẽ thu về, vừa nãy chính là cành liễu này trói lại hai chân hắn.
Cú ngã vừa rồi, cộng thêm mấy đạo thiểm điện chụp xuống, vô luận thế nào hắn đều tránh không thoát.
Đùng...
Mỗi đạo thiểm điện đánh tới, nam tử cục mịch lại run rẩy một hồi, cứ vậy liên tiếp ba bốn lần.
Quần áo đều nát bấy, mặt cháy đen, tóc tai dựng ngược cả lên.
Trong miệng phun ra một cỗ khói đen, vung sức vươn cánh tay kêu thảm nói:
- Ta nhận thua...
Phương Nguyên lắc đầu đành chịu, xoay người qua, lần nữa tiến về phía ma vật.
- Tứ đạo khôi thủ...
- Phương tiên sinh...
- Ha ha, cuối cùng cũng tìm được ngươi...
Nhưng không đợi hắn nhấc lên bước chân, chợt nghe chung quanh ầm ầm vang rền, vô số đạo áo bào kèm theo tiếng gió rít truyền tới, tiếp sau liền thấy nguyên một đám tu sĩ thần sắc kích động từ bốn phương tám hướng bay vút mà đến, cả đám hạ xuống xung quanh Phương Nguyên, pháp lực tuôn trào, ánh mắt bức thiết nhìn Phương Nguyên, trên mặt hiện đầy vẻ háo hức...
Lần này Phương Nguyên thực sự rất là đành chịu, quay đầu nhìn sang:
- Các ngươi có hết hay không?
Trước khi tiến vào bí cảnh Đạo chiến, Phương Nguyên sớm đã chuẩn bị sẵn sàng đấu pháp với người, thậm chí còn chuẩn bị rất chu đáo.
Nhưng dù chu đáo thế nào cũng không thể đối phó với kiểu không ngơi không dứt thế này…
Quay đầu nhìn lại, bốn phương tám hướng đều vây quanh một đám tu sĩ kích động, tu vi những tu sĩ này có cao có thấp, cao thì là Kim Đan, thấp chút thì là Xích Đan... Song vô luận là loại đan cơ nào, tu vi ra sao, lúc này cả đám đều thần sắc kích động nhìn hắn, như thể khắc sau liền muốn ùn ùn lao tới đây, cho hắn một loại cảm giác, những người này chỉ sợ mình bị người khác đánh ngã, không tới lượt bọn hắn, cho nên ai nấy đều rất là gấp gáp.
- Sao đều vây quanh ta hết cả thế này, không chạy đi khiêu chiến người khác hay săn giết ma vật à?
Phương Nguyên nhíu mày, qua nửa buổi mới khẽ mở miệng.