Chương 851: Định cái quy củ (2)
- Ha ha, khiêu chiến người khác nào thú vị bằng khiêu chiến ngươi?
Có người cười phá lên nói:
- Đã là Đạo chiến, còn mong Phương đạo hữu chỉ giáo, thành toàn tâm nguyện chúng ta!
Nhìn biểu tình kích động và bức thiết của bọn hắn, Phương Nguyên biết, những người này cảm thấy trong các tu sĩ Tử Đan tham gia Đạo chiến, mình tính là quả hồng mềm, hơn nữa còn là quả hồng mềm có thanh danh rất lớn, chỉ cần đánh bại mình, dù không tiến được vào tiền tam giáp Đạo chiến, bọn hắn tất cũng sẽ dương danh hậu thế, đây quả thực là mối làm ăn cực ổn thỏa...
Ngoài ra, bọn hắn cũng lo lắng trước chạy đi khiêu chiến người khác, vô luận thắng thua, pháp lực đều sẽ tiêu hao không ít, sau đó đến lúc khiêu chiến mình lại không phát huy ra được lực lượng mạnh nhất, bởi vậy, đây đó mới bất chấp hết thảy đuổi tới, thậm chí không đi săn bắt ma hạch, trước tìm đến mình.
- Hô...
Thông suốt vấn đề này, Phương Nguyên thở dài một hơi, trong lòng lại thăng lên chút tâm tư khác.
Đây dù sao cũng là Đạo chiến!
Hơn nữa còn là trường Đạo chiến sau cùng.
Ban đầu hắn tham gia Đạo chiến cũng chỉ có hai mục đích đơn giản, một là lấy tiếng, hai là giành được thưởng lệ từ Tiên Minh...
Nghĩ đến đây, hắn ngược lại nghĩ thông, bực bội trong lòng cũng chậm rãi tiêu tán!
Quay đầu nhìn chung quanh, hắn thở dài, thành khẩn nói với đám đông:
- Các ngươi làm thế này là không đúng!
...
...
- Đạo chiến này vốn chính là đấu pháp, chúng ta khiêu chiến ngươi thì có gì không đúng?
Chúng tu thoáng sửng sờ nhìn Phương Nguyên, không nghĩ tới hắn sẽ nói những lời này.
Phương Nguyên thấy thần tình bọn hắn có vẻ nghi hoặc lẫn không phục, bèn nhẹ giọng cười nói:
- Nếu đã tham gia Đạo chiến, chúng ta vốn nên luận bàn thần thông thuật pháp, đấy quả thực là thiên kinh địa nghĩa, nhưng cả đám các ngươi đều nhắm đến ta, chẳng lẽ ta liền không cần săn tìm ma hạch, giành lấy thứ hạng khả quan trong Đạo chiến? Dù ta có được vô cùng vô tận pháp lực cũng không lấy đâu ra nhiều thời gian như vậy a!
- Vấn đề này...
Chúng tu hoàn toàn không nghĩ tới Phương Nguyên lại sẽ hồi đáp thành thật như vậy, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Trong lòng ai nấy đều có chút không cam tâm, cố chấp vây kín chung quanh, không chịu thối lui.
Không chỉ thế, xa xa tùy thời có thể thấy được bóng người bay vút, cấp tốc lao về phía này, loáng thoáng còn có thể nghe được bọn hắn kêu hô:
- Nhanh, ngũ đạo khôi thủ đang ở kia, chúng ta bọc đánh qua đó, nhẹ giọng chút, đừng để hắn chạy...
- Thế này đi, nếu các ngươi đều muốn khiêu chiến ta, vậy chúng ta định ra quy củ trước!
Phương Nguyên nâng tay hướng về chúng nhân chung quanh, hành lễ một cái.
Chúng nhân chung quanh lập tức ngẩn ngơ:
- Quy củ gì?
Phương Nguyên vươn ba ngón tay, nói:
- Khiêu chiến ta cũng được, nhưng chí ít phải cầm ra ba viên ma hạch!
- Ba viên ma hạch?
Đám đông ngây ngốc, có người giận nói:
- Chúng ta nghiêm túc tới khiêu chiến ngươi, ngươi lại cầm chúng ta làm culi?
Phương Nguyên thở dài, thần tình nghiêm túc nói:
- Ta hi vọng mọi người hiểu được đạo lý này, tuy Đạo chiến cho phép luận bàn đấu pháp với nhau, nhưng tiêu chuẩn cuối cùng để nhận định thứ hạng Đạo chiến vẫn là dựa vào số lượng ma hạch. Nếu là lúc bình thường, hai người đấu pháp với nhau tuy sẽ làm chậm trễ chút thời gian, nhưng người thắng liền có thể cầm đi ma hạch trong tay kẻ bại, coi như đền bù tổn thất cho thời gian bị chậm trễ, nhưng giờ nguyên một đám các ngươi không đi săn tìm ma hạch, lại nhào đến đây xếp đội khiêu chiến ta, khiến ta rất khổ não a!
- Càng then chốt chính là...
Hắn cười khổ một tiếng, nói tiếp:
- Đến cả thực lực săn giết ma vật đều không có, lại còn muốn tới khiêu chiến ta, ta không khổ não sao được!
Chúng tu sĩ nghe xong đều sửng sờ, cảm thấy cái này tựa hồ hơi khác so với những gì mình nghĩ.
Trên Đạo chiến làm sao lại có người đi giảng đạo lý?
... Hơn nữa nói còn rất có lý!
- Ha ha, tên ngũ đạo khôi thủ này tưởng chúng ta là kẻ ngu chắc...
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng nói the thé vang lên:
- Vừa vào Đạo chiến, thắng bại tại người không tại trời, ai có thể đánh bại ngũ đạo khôi thủ, người đó liền nhất định dương danh trong đại khảo lục đạo. Chúng ta cần gì phải nói đạo lý với hắn, cứ bằng bản sự mà lên, đứa này vừa mới đấu pháp với nhiều người như vậy, pháp lực chắc không thừa lại bao nhiêu, không chừng giờ chính đang nghỉ ngơi dưỡng sức...
Tiếng nói kia vang vọng, chợt trái chợt phải, phương vị chuyển đổi không ngừng, tất cả mọi người đều nghe thấy được rõ ràng, tựa như vang ở bên tai, nhưng nhìn quanh bốn phía lại không thấy được thanh âm này phát ra từ đâu, càng không biết là do ai nói...
Phương Nguyên nghe xong lời ấy liền cũng trầm mặc, ánh mắt nhàn nhạt quét quanh.
Có thể thấy, người xung quanh nghe vậy đều khá là động tâm.
Thanh âm kia lại chợt cười lạnh một tiếng, lần nữa vang lên, nói:
- Mọi người khách khí với hắn cái gì, cùng lên đi, hắn có thể địch nổi một người, hai người, chứ làm sao địch nổi mười người tám người? Sớm muộn gì cũng sẽ mệt chết hắn, giờ là lúc chúng ta thành danh, còn về đến cùng là ai chiếm được vinh dự đánh bại ngũ đạo khôi thủ, vậy thì phải xem ai vận khí tốt, thời cơ ở ngay trước mắt...
Oanh!
Lời nói đổ thêm dầu vào lửa này càng khiến chúng nhân kích động trong lòng, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ điên cuồng.
Cả đám đều nghĩ, nếu mọi người cùng lúc nhào lên, dù là mài cũng có thể cường hành mài chết hắn, đợi khi hắn kiệt sức, chỉ cần hơi chút lưu ý, cho hắn một kích chí mạng, vinh dự này chẳng phải sẽ về tay?
Ý niệm đó càng lúc càng điên cuồng lớn mạnh, tựa hồ ai nấy đều quên mất chuyện tốt như thế chưa hẳn sẽ đến lượt mình.
Trong thanh âm kia dường như có một loại lực lượng nào đó, khiến người càng lúc càng điên cuồng...