Chương 852: Quá lời (1)
- Đúng vậy, thời cơ ở ngay trước mắt...
Cũng lúc này, Phương Nguyên đột nhiên cười cười, đầu ngón tay khẽ vạch.
Đồng thời, thanh khí trên người hắn tựa hồ khẽ động.
Sau đó hắn thở dài nói tiếp:
- Dùng tà pháp mê hoặc nhân tâm, mượn ý đồ kích bại ta, dẫn động tham niệm trong lòng bọn hắn, thậm chí bất chấp nguy hiểm tính mạng vây công ta, cuối cùng đấu đến lưỡng bại câu thương, sau đó ngươi liền có thể dễ dàng đứng ra làm ngư ông đắc lợi, chẳng phải là một cử thành danh?
- Đúng nhỉ, ta làm vậy chẳng phải may đồ cưới cho người khác?
Chúng nhân chung quanh nghe được lời này của Phương Nguyên, lập tức kịp thời phản ứng, mồ hôi lạnh chảy đầy người, sau đó liền chợt thấy trong đám đông đi ra một nữ tử mặc áo đen, nàng vừa cười khanh khách vừa có chút điên cuồng nói:
- Đến lúc đó, dù không vào được tiền tam giáp thì ta cũng nhất định có thể dương danh thiên hạ, được Tiên Minh nhìn trúng, truyền cho tiên pháp, quang tông diệu tổ...
Ngữ điệu nói chuyện của nàng giống hệt tiếng nói vừa rồi, chỉ là lần này lại biến thành giọng nữ.
Nhưng chính nàng lại hồn nhiên bất giác, vẫn cứ hưng phấn cất tiếng, ánh mắt mê ly, tựa hồ đang thật thấy được khoảnh khắc mỹ diệu kia...
- Nàng là đại trưởng lão Bách Mị Sơn, am hiểu mị thuật, vừa rồi không ngờ lại chẳng để ý tới nàng...
Rất nhanh có người nhận ra thân phận nữ tử áo đen, không khỏi lắp bắp kinh hãi.
Bị người đoán được thân phận, nữ tử áo đen lại vẫn cười lên khanh khách, qua nửa buổi, thậm chí còn nhẹ nhàng nâng tay lên, vươn vào trong hư không, như đang sờ lên khuôn mặt người nào đó, khanh khách cười nói:
- Ngươi là công tử thế gia, ngày thường mắt cao hơn đỉnh, không thèm nhìn ta lấy một lần, mà giờ thì sao, bằng thân phận Nguyên Anh lão tổ của ta, ngươi còn không mau tận lực lấy lòng...
Vừa nói vừa vươn tay cởi áo nới dây lưng, tiếng nói êm dịu như đang tán tỉnh với người nào đó.
- Nàng... Nàng sa vào mộng cảnh?
Có người kinh hãi, ánh mắt hoảng sợ nhìn Phương Nguyên.
Chúng tu cũng không ngu, lập tức biết được nguyên do, đoán rằng nữ tử áo đen này âm thầm thi triển mị công, khiêu khích chúng tu vây công Phương Nguyên, để mình đứng ngoài làm ngư ông đắc lợi, kết quả lại bị Phương Nguyên lấy huyễn thuật phá huyễn thuật, khiến nàng trúng chiêu, hiện tại đã sa vào trong mộng cảnh đẹp đẽ, lại không biết bản thân đã thành trò cười trong mắt người khác.
Huyễn pháp tương tranh, vốn chính là quỷ dị như thế.
Chúng nhân kinh hãi nhìn Phương Nguyên, không ngờ huyễn pháp của hắn cũng lợi hại như thế.
Mắt thấy nữ tử thi triển mị pháp đã trúng Tiểu Thanh Mộng Thuật của mình, Phương Nguyên liền cũng dừng tay, lãnh đạm nhìn nàng một cái, thấy nàng lúc này đã cởi hết chỉ còn mỗi chiếc áo lót, chính ôm lấy một khối đá mài quẹt, liền cũng thở dài một hơi, bất ngờ đạp bước tiến tới, trùng trùng kích một chưởng lên lưng nữ tử, trực tiếp đánh cho nàng cuồng phun máu tươi, ngất đi.
Chung quanh lập tức có không ít người thán ra tiếng...!
- Kẻ làm loạn đã bị trừng phạt, giờ chúng ta có thể nói chính sự được rồi!
Phương Nguyên quay đầu nhìn lại, thấy trong chúng tu xung quanh có vài người trên mặt mang theo vẻ tiếc nuối, trong lòng khá là đành chịu, hắng giọng nói:
- Đối với Phương mỗ mà nói, ta không ngại luận bàn cùng chư vị, nhưng cũng phải cần quy củ, nếu các ngươi chịu cầm ra ba khối ma hạch... đương nhiên nhiều hơn nữa thì càng tốt, ba khối là tối thiểu, tối đa không giới hạn... Cầm ra rồi chúng ta không những có thể đấu pháp, thậm chí còn có thể trao đổi tâm đắc một phen. Còn nếu các ngươi cảm thấy Phương mỗ là quả hồng mềm, cứ phải muốn buộc ta đấu pháp...
Nói đến đây, hắn thoáng dừng lại rồi thấp giọng nói tiếp:
- Vậy để tiết kiệm thời gian, Phương mỗ ra tay không phân nặng nhẹ đâu...
Vèo!
Lời còn chưa dứt, thân hình hắn lóe lên, đột nhiên lao thẳng tới.
Chớp mắt liền đã lướt hơn mười trượng, đi đến trước mặt con ma vật đáng sợ vừa nãy, vung chưởng lăng không trảo tới, lập tức từng đạo thiểm điện đột ngột xuất hiện, đánh lật ma vật cao mấy chục trượng ra đất, sau đó vung tay hất ngược lên, thanh khí hóa kiếm, chém xuống đầu lâu ma vật, hóa thành một viên ma hạch lấp lánh, từ từ rơi vào trong tay.
Sau đó hắn nâng ma hạch lên, chậm rãi đi về, hướng chúng nhân khẽ cười, nói:
- Như thế nào?
- Còn thế nào được nữa, chuẩn bị đi săn giết ma vật thôi...
Chư tu vây quanh Phương Nguyên đều bị thủ đoạn lăng lệ săn giết ma vật trong nháy mắt của hắn dọa cho hơi sững, phải mất một lúc sau mới ủ rũ đáp ứng. Nói thật, đối với bọn họ mà nói, khi trước thật sự không nghĩ qua vấn đề này, ngược lại đúng như lời nữ tử áo đen nói, ai nấy đều hận không thể nhào lên, trước đánh gục Phương Nguyên rồi tính. Nhưng then chốt là kết cục của nữ tử áo đen và ma vật bị chém đầu trong nháy mắt kia nhắc nhở bọn hắn, Phương Nguyên không phải chỉ biết mỗi giảng đạo lý!
Nắm đấm của hắn còn lớn hơn cả đạo lý, như vậy không giảng đạo lý với hắn thì còn làm thế nào?
Thật ra trong lòng bọn họ cũng rất rõ ràng, khiêu chiến cao thủ Tử Đan liền phải trả ra đại giá, vạn nhất tên Tử Đan này hung cuồng ngang ngược, một khi ra tay liền thống hạ sát thủ, như vậy ngươi muốn giao thủ với hắn nhất định phải cân nhắc thiệt hơn về cái đại giá kia. Thật không dễ dàng mới đụng phải người khách khí như vậy, dù thua cũng không gánh lấy nguy hiểm bị trục xuất khỏi Đạo chiến, tính ra vẫn là rất đáng được!
Oanh! Oanh! Oanh!
Chúng tu sĩ tản ra, chạy đi các hướng tìm kiếm tung tích ma vật.
Rống...
Rất nhanh xung quanh liền không ngừng vang lên tiếng ma vật gào rú, tiếng người hô quát chửi đổng, thậm chí còn có một vài tiếng kêu thảm cứu mạng.
Phương Nguyên nghe mà thở dài trong lòng, vừa rồi hắn ra tay liền đã cảm giác được, lực lượng ma vật này quả thực không kém, đã đạt đến cảnh giới Kim Đan phổ thông, lúc nãy là bởi hắn ra tay cực nhanh, trực tiếp áp chế ma vật, cho nên mới có thể nhẹ nhàng dứt khoát được như vậy.