Chương 868: Hai đạo thần pháp (1)
Hắn giơ tay lên, bàn tay tán phát quang mang màu trắng ngọc nhàn nhạt, đánh tới sau lưng Phương Nguyên:
- ... Quá miễn cưỡng!
Phương Nguyên quay người, đỡ lấy chưởng này, lại như gặp phải trọng kích, thân hình giật lui ba bốn trượng.
Bên ngoài bí cảnh, trên Tiên Đài Tiên Minh, có người thấp giọng than thở:
- Nếu là đơn đả độc đấu, thanh niên Phương kia hẳn là có thể đánh lại bất cứ người nào, thắng thua chỉ thoáng chốc liền xác định, nhưng hắn một mình độc đấu bốn đại cao thủ, rốt cục vẫn hơi yếu chút, phải biết bốn người này, từ Trương đà tử, Hứa Ngọc Nhân đến Mạnh Quỷ Vương, Đan phẩm ai nấy đều là Tử Đan, Vi Long Tuyệt tay cầm song thương tuy Đan phẩm là Kim Đan, nhưng cũng võ đạo cao minh, không thể khinh thường, hắn một mình độc đấu bốn đại cao thủ, vô luận thấy thế nào cũng đều có chút phí sức, bại cục đã định...
- Đúng a, Đạo chiến cần nhất vẫn là ổn định, thận trọng từng bước, hắn nhìn có vẻ cũng là tiểu bối hiểu chuyện rõ ràng đạo lý, sao lại hành sự lỗ mãng như thế?
Có người cau mày nói:
- Hắn và ba người Trương đà tử, Hứa Ngọc Nhân, Mạnh Quỷ Vương đều là Tử Đan, cũng đều được truyền thừa thần pháp, căn cơ tương đương, công pháp khó phân cao thấp, tính riêng mỗi người cũng đều là kình địch, một chọi một còn khó phân cao thấp, giờ lại lấy một địch bốn, làm sao có thể chiếm được tiện nghi? Sợ rằng chỉ những Tử Đan xuất thân đại thế gia, đại đạo thống, từ nhỏ đã được tiên pháp truyền thừa mới có khả năng hàng phục chư vị Tử Đan, hắn đúng là tự nhận quá cao, thực lực lại không đủ...
- Chẳng lẽ hắn lo lắng vào sâu trong bí cảnh sẽ gặp phải công chúa Cửu Trọng Thiên và kiếm sư Tẩy Kiếm Trì nên mới cố ý cầu bại?
Chung quanh rộ lên tiếng nghị luận, ai nấy đều không khỏi nghi hoặc.
- Ô Mộc đạo huynh, ngươi thấy thế nào?
Trấn Thủ Tiên Minh nhìn sang các chủ Lang Gia các, nhẹ giọng hỏi.
- Chư vị nói đều có lý!
Ô Mộc tiên sinh trầm mặc nửa ngày rồi mới thấp giọng nói:
- Nhưng đạo lý dễ hiểu như vậy, người ngoài chúng ta không cần nhìn đều hiểu được, các ngươi cảm thấy chẳng lẽ đứa nhóc có thể tu thành Tử Đan kia lại nhìn không ra?
Trấn Thủ Tiên Minh nhíu mày, không nói gì.
Ô Mộc tiên sinh cũng trầm mặc, nửa ngày sau mới nói tiếp:
- Huống hồ, các ngươi cảm thấy, thứ hắn dựa vào thật sự chỉ có mỗi Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn thôi ư?
- Đến lúc rồi...
Cũng lúc này, ngay khi ba đại Lôi Linh đều bị người khắc chế, bản thân sa vào vây công, Phương Nguyên lại chợt hít sâu một hơi, sau đó âm thầm đưa ra quyết định:
- Những người này quả nhiên đều là thiên kiêu cái thế, lúc trước nếu ta dựa theo truyền thừa Thiên Lai thành Kim gia một đường tu hành đi tới, thì dù có tu luyện Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn hoàn mỹ đến mấy, chẳng qua cũng chỉ tương đương như bọn họ mà thôi...
Nhưng...
Khắc sau, đón lấy áp lực cường đại từ đám người chung quanh, hắn khẽ lắc tay áo, pháp lực tăng vọt, xông thẳng mà đi.
- ... Ai nói ta chỉ tu luyện một đạo thần pháp?
- Đến lúc thử pháp thực sự rồi...
Hiểm tượng không ngừng phát sinh quanh người Phương Nguyên, nhưng trong lòng hắn lại bùng lên một cỗ chiến ý.
Xích Đồng Quái Phong của Trương đà tử đã đến trước mặt, đuôi ong như sắt, lấp lánh tinh quang, rõ ràng mang theo kịch độc, bản thân Trương đà tử thì lại đứng giữa không trung, ánh mắt lạnh lùng, giá ngự Điên Đảo Ngũ Hành Pháp, tùy thời tìm cơ hội phát động một kích lôi đình về phía Phương Nguyên.
Mạnh Quỷ Vương, người tu luyện Cửu U Hóa Cốt Lôi thì lại thi triển ra một lồng giam màu đen do lôi quang hóa thành, ý đồ đoạt đi Thủy Tướng Lôi Linh của Phương Nguyên.
Ở một hướng khác, Hứa Ngọc Nhân và Vi Long Tuyệt cũng đang một trước một sau giáp công Phương Nguyên.
Vô luận nhìn từ góc độ nào, tựa hồ Phương Nguyên đều đã sa vào tuyệt cảnh.
Chẳng những phải thua, ma hạch trên thân cũng bị người đoạt đi, rời khỏi Đạo chiến, thậm chí thần thông cũng bị tổn hao.
Khăng khăng đúng vào lúc này, pháp lực Phương Nguyên đột nhiên vọt thăng, thanh khí tản ra, cuồn cuộn như mây, chính là lấy Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết thi triển Tử Khí Lưu Vân Quyết, một trong bốn đại huyền pháp Thanh Dương tông, biến hư không phương viên mấy chục dặm quanh người thành một mảnh mê vụ.
Ở trong mê vụ, nội tâm ba vị Tử Đan cộng thêm một vị cao thủ võ đạo đều trầm xuống, thủ chặt tâm thần.
Sát na đó, Phương Nguyên ra tay.
Tay áo phất lên, tựa như đằng long lao thẳng tới bức lui Vi Long Tuyệt mấy bước, sau đó vung chưởng đánh về phía Hứa Ngọc Nhân.
Chưởng vừa tung, ngón tay trong tay áo khẽ vạch động, viết ra phù pháp.
Trong hư không, lôi quang đại thịnh, từng đạo từng đạo công kích trút hướng Hứa Ngọc Nhân.
Lôi quang đáng sợ dị thường, dù là Kim Đan cao giai, sợ rằng cũng không dám đón đỡ, nhưng không ngờ được, cũng trong sát na đó, sắc mặt Hứa Ngọc Nhân vẫn không biến, trên dưới toàn thân tán phát ngọc quang nhàn nhạt, mặc cho thiểm điện đánh lên người, thậm chí ngay cả động tác đều không bị chút nào ảnh hưởng, tay trái nâng lấy Ngọc Như Ý, tay phải đánh thẳng về phía Phương Nguyên.
- Người này miễn dịch với lôi pháp ư?
Trong lòng chúng nhân đều cả kinh, liếc nhìn Hứa Ngọc Nhân thần sắc bình tĩnh như thường, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác cao thâm khó lường.
Phương Nguyên lại khẽ híp mắt, nhàn nhạt nói:
- Thì ra là thế!
Tay áo cuốn ngược trở về, lôi quang theo đó thu vào, tiếp sau hắn vươn tay ra, chộp tới Ngọc Như Ý trước ngực Hứa Ngọc Nhân.
Sắc mặt Hứa Ngọc Nhân một mực bình tĩnh, nhưng sát na đó lại chợt hơi biến, quay người giật lui ra sau.
Cùng lúc, Vi Long Tuyệt lần nữa áp sát, lấy kinh nghiệm đấu pháp của hắn, nhìn một cái, lập tức như hiểu ra điều gì, ngân thương trong tay hung hăng chém lên bàn tay Phương Nguyên đang chộp tới Hứa Ngọc Nhân, ý đồ trước trợ giúp Hứa Ngọc Nhân trốn qua một trảo này.