Chương 867: Tử Đan đấu pháp (2)
Oanh!
Chu Tước vọt tới trước mắt lão giả lưng còng, trước mặt đối phương bỗng chợt tối sầm, quải trượng hình đầu rồng trùng trùng nện xuống đất, trước người lập tức hiện ra năm đạo quang hoa, xoay tròn như vòng nước xoáy, dẫn động hư không xung quanh, sinh ra lực lượng kéo xé lớn đến khó mà hình dung, xé con Chu Tước kia thành mảnh nhỏ, tiếp sau, năm đạo quang hoa bay múa vòng quanh người hắn, rồi đột nhiên cuốn thốc phương viên mấy chục trượng.
Bất Tử Liễu đánh về phía nam tử đeo mặt nạ khô lâu và đệ tử chân truyền Thanh Lưu tông, hai người đều khẽ nhướng mày, nam tử mặt nạ khô lâu âm thầm niết động pháp ấn, hư không trước mặt lập tức sinh ra từng đạo lôi quang màu đen, sát na khi tiếp xúc với lôi quang màu đen, cành Bất Tử Liễu liền khô héo, hắc khí lan tràn về phía Phương Nguyên.
Nam tử nho nhã Thanh Lưu tông thì lại trực tiếp đưa tay lên, bắt lấy cành Bất Tử Liễu đánh tới trước mặt, trên cành liễu lấp lánh lôi quang, nhưng chỉ thấy bàn tay hắn hóa thành chất ngọc màu trắng nhạt, hoàn toàn không bị chút thương tổn nào, thậm chí hắn còn đột nhiên lùi ra sau một bước, sau đó nín thở, cường hành giật Bất Tử Liễu về phía mình.
Bành! Bành!
Cũng sát na này, kiếm của Phương Nguyên đã chém tới người cầm hai thanh đoản thương.
Kiếm quang sắc bén đáng sợ, song đối phương vẫn mặt lạnh như tiền, giơ lên đoản thương màu bạc, đón đỡ trường kiếm của Phương Nguyên.
Lực lượng trên thân kiếm sao mà to lớn, nhưng hắn vẫn không hề thối lui dù chỉ nửa bước, tựa hồ còn có dư lực.
Cùng lúc, thanh đoản thương còn lại trong tay hắn đâm thẳng tới mặt Phương Nguyên.
Chớp mắt, Phương Nguyên cùng lúc tấn công bốn người, mà bốn người kia lại đều không hề thối lui, ngược lại trực tiếp phản công.
Phương Nguyên hít sâu một hơi, nhủ thầm:
- Sướng khoái...
Chớp mắt, hắn khẽ niết phù pháp, thần thông lập tức xuất hiện biến hóa.
Chu Tước bị lão tu lưng còng xé nát đột nhiên hóa thành mấy chục con Chu Tước nhỏ hơn, như bươm bướm bay rợp trời, hỏa ý càng đậm, tán phát ra bốn phương tám hướng, vây quanh lão tu lưng còng, miệng phun từng đạo lôi quang đáng sợ...
Phía bên kia, nam tử đeo mặt nạ khô lâu thi triển Âm Lôi phản phệ Phương Nguyên, lại chợt thấy hư không chung quanh ngưng trệ, phảng phất như sa vào biển sâu, nhất cử nhất động đều bị trở lực cực lớn, lúc ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy một con Thanh Lý đang bơi giữa không trung, cuốn theo thủy trạch chi lực tưởng như vô biên vô tận, vây khốn mình ở trong đó, hệt như là một phương thủy lao, không thể động đậy.
Thanh Lưu tông Hứa Ngọc Nhân dùng sức kéo cành Bất Tử Liễu, lại thấy từ trên Bất Tử Liễu, hàng trăm hàng ngàn nhánh liễu đồng loạt thuận thế bay tới, từng nhánh từng nhánh quấn quanh hắn, chẳng mấy chốc đã bọc hắn lại như chiếc bánh ú, mặt đều không thấy đâu.
Nhân cơ hội này, Phương Nguyên hít sâu một hơi, đột nhiên rống lên giận dữ.
Sưu … Sưu … Sưu … Sưu.
Lúc này hắn đang trực diện lao tới nam tử áo đen tay cầm ngân thương sáng bóng, thanh kiếm trong tay bất ngờ vung lên, liền một chuỗi kiếm thế hắt vẫy ra, không ngừng cường công nam tử áo đen, chỉ chớp mắt đã tung ra trọn vẹn mấy chục kiếm...
Nam tử tay cầm ngân thương cảm nhận được áp lực điên cuồng tăng lên, song thương vung ra ngăn đỡ, toàn thân kín không kẽ hở.
Bành … Bành … Bành
Dưới thế công của Phương Nguyên, hắn liên tục giật lui mấy bước, nhưng không bị Phương Nguyên đánh vỡ thế phòng thủ.
- Mạnh vậy ư?
Phương Nguyên không thể một hơi đánh gục đối phương, thần sắc nhất thời hơi ngớ.
Nam tử tay cầm ngân thương ngẩng đầu lên, liếc nhìn Phương Nguyên cười một tiếng:
- Không thì sao, ngươi tưởng ta là ta ướp muối chắc?
Kiếm thế trong tay Phương Nguyên chợt tăng vọt, tiếp tục tấn công, miệng thản nhiên nói:
- Xưa nay ta luôn kính trọng đối thủ, làm gì có chuyện khinh thường người trong thiên hạ...
Trong lòng lại thầm nghĩ: “Con cá ướp muối này nhìn thì yếu nhất, không ngờ võ pháp lại lăng lệ như thế!”
Vốn định một hơi đánh gục tên yếu nhất, lại không ngờ đối phương căn cơ vững chắc, kiên trì cầm cự, nhất thời bị hắn dây dưa. Mấy người còn lại bị thần thông hắn cuốn lấy đã lần lượt phản kích, lão tu lưng còng bị vô số con Chu Tước bao vây, trùng trùng nện mạnh quải trượng, lưng gù bất ngờ nổ tung, từ bên trong bay ra vô số con Thiết Vĩ Xích Đồng Phong vo ve bay loạn.
Xích Đồng Phong vừa xuất hiện liền chấn cánh vù vù, dồn dập bay về phía đám tiểu Chu Tước, ba năm con ong cuốn lấy một con Chu Tước, rất nhanh Xích Đồng Phong liền rào rào rớt đất, bị đốt thành than đan, nhưng Chu Tước cũng bởi thế mà hao hết pháp lực, tan biến vào trong vô hình.
Dù sao vẫn là ong nhiều sẻ ít, tuy liều chết như vậy nhưng Xích Đồng Phong còn sót lại không phải số ít, một mảnh đen nghịt lao vút về phía Phương Nguyên.
Ở một hướng khác, người áo đen đeo mặt nạ khô lâu giơ hai tay giao thoa trước người, niết động pháp thân, quanh người hiển hóa từng đạo tia chớp màu đen răng rắc vang lên, xé vụn thủy trạch do Thanh Lý gọi ra, không chỉ thế, thân hình hắn còn lóe lên, vọt đến giữa không trung, dẫn động vô tận tia chớp màu đen trấn áp thẳng về phía Thanh Lý, hai mắt lấp lánh tia sáng tham lam.
- Lấy Thủy Linh luyện hóa Lôi Linh, đây chính là vật đại bảo cho thần thông Lôi Đạo của ta...
Hứa Ngọc Nhân đang Bất Tử Liễu Lôi Linh trói buộc thì lại bất chợt thở dài một tiếng, chẳng biết từ lúc nào, ở bên cạnh hắn đã xuất hiện một Hứa Ngọc Nhân khác giống hệt như đúc, Hứa Ngọc Nhân này tiến lại chặt đứt tất cả nhánh Lôi Linh Bất Tử Liễu, sau đó hai Hứa Ngọc Nhân liếc nhau, thân hình giao xoa hóa lại thành một rồi lao vút về phía Phương Nguyên.
- Phương đạo hữu, ngươi thần thông kinh người, mọi người đều công nhận, nhưng cùng một lúc chiến với bốn người bọn ta, vẫn là...