Chương 866: Tử Đan đấu pháp (1)
Sau khi thấy được bản chất pháp thuật Vệ Ngư Tử thi triển, hắn bèn lấy núi chế biển, dùng Thổ khắc Thủy, cường hành bức khiến Vệ Ngư Tử buông bỏ thần thông, chuyển sang so liều võ pháp!
Về mặt bản chất, thần thông hai người vẫn có chút khác biệt.
Thần thông Vệ Ngư Tử có thể dùng để đấu pháp với bất cứ kẻ nào, ở bất kỳ thời điểm nào.
Trong khi thần thông này của Phương Nguyên lại chỉ có thể dùng để phá giải thần thông Vệ Ngư Tử, chứ lúc đối phó những người khác thì vô dụng.
Cao thấp trong đó rất rõ ràng, có thể thắng được trận chiến này, hắn đã rất biết đủ.
- Ngũ đạo khôi thủ quả nhiên danh bất hư truyền...
Ngay lúc Phương Nguyên vừa nhận lấy ma hạch Vệ Ngư Tử đưa cho, còn chưa kịp kiểm đếm số lượng, sương mù dày đặc chung quanh lại lần nữa đại biến, mấy đạo thân ảnh trầm mặc theo dõi chiến cuộc bỗng chậm rãi đứng lên, một thân chiến ý ngẩng cao, tựa hồ thấy Phương Nguyên vừa trải qua hai trường đại chiến, trong lòng đã có chút kiềm chế không được, có ý muốn ra tay.
- Phương tiểu hữu, lão đà tử (kẻ gù) ta pháp lực không so với được người tuổi trẻ các ngươi, nhưng nếu đã đến đây rồi, vậy liền cũng mong Phương tiểu hữu chỉ điểm mấy chiêu, để xem Đỉnh Đảo Ngũ Hành pháp này của lão phu có vào được pháp nhãn của ngươi không!
Ông lão gù tay chống quải trường hình rồng, khuôn mặt nhìn rất già nua cười ha ha đi ra.
- Ha ha, ngươi tu luyện Thiên Cương Ngũ Lôi dẫn, ta lại muốn xem xem Lôi Pháp của ngươi với Cửu U Hóa Cốt Lôi của ta thứ nào mạnh hơn!
Ở phía khác, một người khoác áo đen, trên mặt đeo mặt nạ khô lâu cũng thấp giọng cười nói.
- Ngươi có thể khiến Vệ Ngư Tử nhận thua chẳng qua là nhờ võ pháp, vậy tới thử xem võ pháp của ta thế nào đi?
Lại có nam tử khoác áo choàng đen sì như mực, tay nắm lấy hai thanh đoản thương sáng loáng tiến tới.
- Thanh Lưu tông Hứa Ngọc Nhân, mong được đạo hữu chỉ giáo...
Một vị nam tử khoác áo bào xanh, tay nắm một chuôi Ngọc Như Ý đi ra từ trong sương mù.
Chỉ chớp mắt, từ xung quanh đã bước ra mấy người muốn khiêu chiến hắn.
Nơi xa còn có một vài người tiềm phục ngo nge muốn động, như là đang chờ đợi cơ hội.
Những người này sau khi thấy được Phương Nguyên áp chế huynh đệ Lôi thị và Vệ Ngư Tử, lại vẫn không sinh tâm sợ hãi, ngược lại càng chiến ý ngẩng cao, từ điểm này liền có thể thấy được, những thiên kiêu đến từ các nơi trong Cửu Châu này quả thực đều là hạng người tâm cao khí ngạo, có được thần thông độc môn của riêng mình, đồng thời còn rất tự tin...
Đương nhiên, ngoài ra cũng có một tầng nguyên nhân khác nữa, nếu nói vừa nãy bọn hắn chẳng qua là không phục với lời khiêu khích “vô địch thủ” của Phương Nguyên, như vậy hiện tại lý do bọn hắn ra tay với Phương Nguyên lại càng đầy đủ, bởi vì bọn họ thấy được ma hạch trong tay Phương Nguyên!
Tuy không biết trong tay Phương Nguyên rốt cuộc có bao nhiêu ma hạch, nhưng vừa rồi ai nấy cũng đều tận mắt thấy được hắn thu đi ma hạch trong tay huynh đệ Lôi thị và Vệ Ngư Tử, ba người này đều là cao thủ hiếm có, đã tranh đấu trong bí cảnh suốt một ngày, ma hạch trong tay sao có thể là số ít? Điều này đồng nghĩa với, nếu mình đánh bại được Phương Nguyên, vậy liền bằng với cầm được ma hạch tương đương bốn cao thủ.
Nhiều ma hạch như vậy, vô luận thế nào đều có tư cách tranh đoạt một vị trí trong top năm, thậm chí là top ba.
- Thịnh tình không thể chối từ!
Phương Nguyên quét mắt nhìn lướt qua bốn phía, hít sâu một hơi, chậm rãi cúi mặt xuống.
Khắc sau, hắn ngẩng đầu lên, nói:
- Vậy thì lên hết một lượt đi!
- Lên hết một lượt?
Đám người khiêu chiến lập tức kinh hãi, có chút khó hiểu nhìn hắn.
Nhưng lúc ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, Phương Nguyên đã đạp bước tiến tới, một thân pháp lực kích đãng.
Thanh khí như sóng triều, đồng loạt tấn công về phía đám đông trước mặt.
Chư vị cao thủ ẩn thân trong sương mù dày đặc đồng loạt hiện thân, ai nấy đều muốn giao thủ cùng Phương Nguyên, kể ra cũng là một chuyện khiến Phương Nguyên rất có mặt mũi. Xét theo khía cạnh nào đó, điều này đại biểu cho sự khẳng định của mọi người đối với thực lực hắn, cảm thấy hắn tự xưng “vô địch thủ” không hoàn toàn chỉ là khoác lác. Nhưng khiến người không nghĩ tới chính là, Phương Nguyên không chỉ gần gần cảm thấy mình có lực lượng tự xưng vô địch, sự cuồng vọng của hắn còn vượt xa sức tưởng tượng của mọi người, quát khẽ một tiếng, thanh khí bên người lưu chuyển, bao phủ hoàn toàn phạm vi mấy chục trượng chung quanh.
Tiếp sau, từ trong thanh khí cuồn cuộn, một con Chu Tước dài bảy tám trượng bay ra, lôi điện quấn quanh toàn thân, lôi quang thiêu đốt khiến người không dám nhìn thẳng, hai cánh giang rộng, hung lệ vô song, điên cuồng vọt tới ông lão gù tay chống quải trượng hình rộng...
Cùng lúc, sau lưng hiển hóa Bất Tử Liễu, cành liễu như roi quất về phía nam tử đeo mặt nạ khô lâu và đệ tử chân truyền Thanh Lưu tông.
Sau cùng, hắn vươn ra một tay, thanh khí hóa kiếm, đâm thẳng hướng nam tử tay cầm song thương.
- Thật muốn đơn đấu chúng tu?
Bên ngoài bí cảnh, không biết bao nhiêu người thấy được cảnh này, nhất thời đều nghẹn họng trân trối.
Vô luận thế nào, đấu pháp như vậy, thực sự là quá tùy tiện.
Thậm chí không khác gì tự sát?
Đối diện thực tế đó, Phương Nguyên lại vẫn nhìn như không thấy, điều này càng khiến người suy nghĩ không thông...
Chỉ có chính bản thân Phương Nguyên là hiểu mình muốn làm gì!
Hắn phát hiện, dù là đối mặt tu sĩ Tử Đan, áp lực lên người hắn vẫn không đủ lớn.
Nếu đã không đủ lớn, như vậy thử pháp liền không cách nào sảng khoái!
Thế là, dứt khoát đơn đấu chúng nhân xem sao?
Có lẽ sẽ không địch lại, nhưng vậy cũng không sợ, chí ít hắn còn có chiêu giữ mạng...
Ai sợ ai?
...
...