Chương 865: Cùng lên hết đi (2)
Trên đỉnh núi chợt hiện đầy màu xanh mơn mởn, mọc ra cây cối dây leo, khiến cho sơn thể càng thêm ngưng kết, kiên cố phi phàm, trong núi ám sinh kim quáng, giống như bên trong ẩn giấu một thanh kiếm, khắc sau, kiếm ý trong núi xông thẳng trời cao, lại từ trên chín tầng trời, dẫn động lôi quang vô tận tuôn xuống, quấn quanh ngọn núi, xỏ xuyên đất trời, mặc cho sóng triều chung quanh mãnh liệt đánh tới, lại vẫn sừng sững bất động.
Sắc mặt Vệ Ngư Tử đại biến, không ngừng thúc giục sóng triều biến hóa, cấp tốc độn đi.
Nhưng mảnh hải vực này dường như đã bị ngọn núi cố định, không cách nào dao động dù chỉ nửa phần...
Phương Nguyên đứng trên đỉnh núi, tay cầm kiếm, từ xa xa chỉ hướng Vệ Ngư Tử, sau đó ngưng trệ bất động.
Kiếm này của hắn tuy còn cách Vệ Ngư Tử trên dưới trăm trượng, nhưng sắc mặt Vệ Ngư Tử đã đại biến, đại dương mênh mông chung quanh không nhúc nhích được, thuyền con dưới chân Vệ Ngư Tử cũng theo đó không thể động, cảnh này khiến hắn như cọc gỗ bị đóng xuống đất, ánh mắt phức tạp nhìn hướng Phương Nguyên đang cầm kiếm chỉ tới mình, cuối cùng, khe khẽ thở dài.
Trong giọng nói của hắn không có tức giận, chỉ có nghi hoặc khó hiểu:
- Ngươi sao mà làm được?
Lúc nói lời này, một thân pháp lực đã thu liễm, cảnh tượng chung quanh bất ngờ đại biến.
Nhìn lại mới thấy, khoảng cách giữa Phương Nguyên và Vệ Ngư Tử thực ra không xa đến trăm trượng, mà chỉ chừng khoảng ba trượng thôi.
Dưới chân Vệ Ngư Tử là một vũng nước màu lam nhạt, cùng lắm chỉ đủ đổ đầy một lu, nào có nửa điểm nhìn như đại dương mênh mông vừa nãy, cần trúc trong tay hắn thật ra cũng chỉ là một đoạn gậy trúc lớn bằng ngón cái do Thanh Trúc chế thành. Ở phía đối diện với hắn, Phương Nguyên đứng thẳng trên một đỉnh núi, đỉnh núi vươn cao như kiếm, cuốn theo từng sợi kiếm khí tí ti, cố định vũng nước dưới chân.
Bây giờ nhìn lại, hết thảy vừa rồi chỉ như là một giấc mộng ảo.
- Ý tưởng luyện pháp như luyện đan ta mới ngộ ra được từ trong thuật luyện đan cách đây không lâu, nhưng cụ thể nên vận chuyển thế nào thì vẫn một mực chưa hiểu được, lại không ngờ hôm nay thấy được thần thông của ngươi, nhờ đó bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra còn có thể làm như vậy!
Phương Nguyên thấp giọng nói, ngữ điệu không giấu được cảm thán:
- Ta ngược lại càng hiếu kỳ không biết làm sao mà ngươi lại ngộ ra được?
Vệ Ngư Tử cúi mặt xuống nói:
- Ta chính là nhờ Vạn Vật Mẫu Thủy gia trì mới thành được Thiên Đạo Trúc Cơ, vốn đã am hiểu biến hóa, sau khi Kết Đan càng là thôi diễn ra được huyền diệu của Vạn Vật Mẫu Thủy, đáng tiếc, ta không ngờ trong Lôi Pháp mà ngươi tu luyện cũng có một chiêu thế này!
Phương Nguyên khẽ gật đầu, nói:
- Chúng ta còn chưa phân ra thắng bại, muốn đấu tiếp nữa không?
Vệ Ngư Tử trầm mặc nửa buổi rồi thản nhiên nói:
- Võ pháp ngươi mạnh như vậy, còn đấu gì nữa?
Dứt lời, hắn đột nhiên thu lại cần câu, ném cho Phương Nguyên một chiếc Túi Càn Khôn, sau đó xoay người rời đi.
- Vệ Ngư Tử nhận thua?
Người chung quanh thấy vậy, tức thì kinh ngạc không thôi, hoàn toàn không hiểu vì sao lại thế.
Trong bí cảnh, chỉ mình Phương Nguyên và Vệ Ngư Tử biết rõ nguyên nhân, còn ngoài bí cảnh, cũng chỉ có một vài trưởng lão hoặc tông chủ tu vi cao thâm mới hiểu, chẳng qua tất cả mọi người đều nhìn ra được, hẳn là Phương Nguyên đã thắng.
Về phần nguyên nhân, thật ra cũng rất đơn giản.
Ngay từ thời điểm Vệ Ngư Tử mới vừa ra tay, Phương Nguyên đã có chút kinh ngạc, không biết thứ Vệ Ngư Tử thi triển rốt cục là thần thông hay huyễn thuật, bởi vậy mới không dám đón đỡ, cũng không biết nên làm sao đón đỡ, sau nửa buổi cứng đối cứng dẫn đến bị Vệ Ngư Tử áp xuống hạ phong, cuối cùng Phương Nguyên đã có hiểu biết nhất định đối với thần thông này, thậm chí, bởi vì thôi diễn Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, lĩnh ngộ của hắn còn cao hơn những người khác một bậc.
Bởi vậy, hắn mới liều mình tiến vào trong sóng triều, sau đó rất nhanh liền khám phá bản tướng của thần thông Vệ Ngư Tử.
Thứ này kỳ thật không phải thần thông, cũng không phải huyễn thuật, mà là một loại biến hóa chồng lên biến hóa.
Tựa như thứ Phương Nguyên học được lúc trước ở Thanh Dương tông, dùng hỏa thuật chồng lên phong thuật tạo thành “Lục Dương Phong Hỏa”.
Vệ Ngư Tử đúng là kỳ tài ngút trời, hắn thúc giục Bắc Minh Thần Tức quyết biến hóa đến cực hạn, từng đạo biến hóa hỗ trợ lẫn nhau, trong thần thông có lẫn cả huyễn thuật, lấy Vạn Vật Mẫu Thủy làm cơ sở, biến hóa đến tận cùng, nói thật, huyễn thuật ở trong đó khó mà phân biệt thiệt giả, nói là giả, lại đều trên nền tảng thần thông chân thật, đối thủ muốn phá giải, lại làm sao phá giải được nhiều như vậy?
Nhưng Phương Nguyên lại phá được.
Đỉnh núi Phương Nguyên biến hóa đi ra cũng là kết hợp giữa Thổ tướng biến hóa, Mộc pháp biến hóa, cùng với Tiểu Thanh Mộng thuật, Âm Dương Ngự Thần quyết, cộng với lĩnh ngộ kiếm đạo của bản thân..., toàn bộ biến hóa kết hợp lại, giống như luyện đan, luyện ra một đỉnh núi cô tuyệt...
Dùng biến hóa phá biến hóa!
Nhờ đó, rút cuộc hắn đã cố định được đại dương mênh mông của Vệ Ngư Tử, ở phương diện thần thông, hai người tính là đấu ngang tay.
Đến lúc này, muốn phân ra thắng bại, chỉ còn cách so đấu võ pháp.
Nhưng ngay từ lúc thần thông chiếm giữ ưu thế Vệ Ngư Tử đã phát hiện võ pháp Phương Nguyên mạnh vượt xa chính mình. Hắn lấy cần trúc làm thương, liên kích mấy chục thương, lại vẫn không thể chế trụ Phương Nguyên, nay đơn thuần bằng võ pháp đối địch, liền càng không phải đối thủ...
Ở chiều ngược lại, Phương Nguyên cũng không tiếp tục bức bách, bởi vì hắn cảm giác mình đã chiếm được tiện nghi rất lớn.
Vệ Ngư Tử tưởng rằng đây là Lôi Pháp do hắn thi triển, thực ra là hắn lấy Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết làm cơ sở, lại ở trong Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết nhập vào vô số biến hóa.