Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 864 - Chương 864: Cùng Lên Hết Đi (1)

Chương 864: Cùng lên hết đi (1)
- Nguyễn đạo huynh, ngươi thấy kết quả trận chiến này thế nào?

Trên Tiên Đài Xích Thủy Đan Khê, chư vị Đan Sư có phần xem mà không hiểu, có người nôn nóng hỏi Tử Tiêu động chủ.

Tử Tiêu động chủ cười khổ nói:

- Vệ Ngư Tử Vệ sư điệt này thì ta biết, hắn vốn là con một ngư dân trên Đông Hải, chỉ vì cha già ra biển đánh cá, chết trong hải triều, mẹ cũng theo đó bệnh chết mới thành cô nhi, đến sau nhờ có tư chất tu hành, được ba mươi sáu đại Động Thiên thu làm đệ tử, mới đầu cũng chỉ thường thường bậc trung, đến lúc Trúc Cơ, vốn tưởng có thể được đến nhất mạch Thủy hành Trúc Cơ liền đã biết đủ, không ngờ, trong sóng triều lại được đến Vạn Vật Mẫu Thủy gia trì, kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ, từ đó một đường tiến tới, một đường phá cảnh, kết thành Tử Đan...

Chúng Đan Sư chung quanh nghe xong, thần sắc gấp gáp hỏi:

- Vậy vị ngũ đạo khôi thủ này đương đầu với hắn, ai càng có phần thắng?

- Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt a...

Tử Tiêu động chủ cười khổ nói:

- Phương tiểu hữu và ta tương giao tâm đầu ý hợp, hai người bọn họ dù ai thắng ai thua, trong lòng ta đều không dễ chịu...

Người bên cạnh nhịn không được:

- Ngươi cứ nói thẳng xem ai càng có phần thắng hơn nào?

Tử Tiêu động chủ nhịn không được trừng hắn một cái, cả giận nói:

- Ta đã nói nhiều như vậy mà ngươi còn nghe không rõ à? Mẹ nó, hai người này đều là quái thai cảnh giới Tử Đan, bằng chút tu vi này của ta, làm sao có thể nhìn ra được hai người bọn họ ai thắng ai bại?

...

...

Dù không ai dám nói trận chiến giữa Phương Nguyên và Vệ Ngư Tử rốt cục ai thắng ai thua, nhưng từ thế cục hiện tại thì thấy, Phương Nguyên đã rơi xuống hạ phong, mảnh đại dương mênh mông kia cuốn thốc tới, quả thực phô thiên cái địa, đi qua đâu, vạn vật đều bị nuốt chửng, Phương Nguyên một bên phải tránh né thủy triều, một bên phải đề phòng cần trúc từ Vệ Ngư Tử, càng lúc càng cảm thấy mất sức, thân pháp không ngừng di động quanh bốn phía.

Nhưng dù thân pháp hắn cực kỳ cao minh, nhưng cứ tiếp tục như thế, sớm muộn cũng sẽ bị đánh bại.

- Nếu chỉ luận thần thông biến hóa, ngươi là người cao minh nhất mà đời này ta thấy được...

Phương Nguyên cảm nhận rất rõ điểm này, từ khi mảnh đại dương mênh mông kia xuất hiện, hắn liền một mực tử tế cảm ứng biến hóa trong đó, hiện nay rốt cục đã có chỗ lĩnh ngộ, trầm giọng hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu, nhìn sang Vệ Ngư Tử trong đại dương mênh mông.

- Phương đạo hữu, ta và ngươi thành danh đều không dễ dàng gì, nếu ngươi nhận thua, giao ra ma hạch trên mặt, ta có thể lưu cho ngươi chút mặt mũi...

Lúc này Vệ Ngư Tử đứng thẳng trên thuyền con, từ đằng xa nhìn Phương Nguyên, thấp giọng mở miệng nói.

Vừa rồi hắn truy kích nửa ngày, cần trúc lại một mực không chạm được tới nửa góc chéo éo Phương Nguyên, trong lòng cũng đã hiểu, thần thông của mình tuy cao minh, có thể ép đối phương vào thế hạ phong, nhưng tu vi võ đạo bản thân lại rõ ràng không bằng được vị đại sư kiếm đạo này. Dưới tình thế bị thần thông áp chế, cần trúc vẫn không đâm được tới Phương Nguyên, càng không cần nhắc tới trong tình thế thần thông song phương ngang hàng thì sẽ thế nào.

Đương nhiên, hiện giờ chính là Đạo chiến, hắn dùng thần thông khắc chế đối thủ, vốn cũng là thiên kinh địa nghĩa.

- Ai nói ta muốn nhận thua!

Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nói:

- Thần thông ngươi cao minh, chẳng lẽ thần thông của ta lại kém?

Dứt lời, hắn đột nhiên đạp bước tiến về phía trước, chẳng những không tránh né sóng lớn ngất trời, ngược lại còn xông đến đón lấy, cùng lúc, một thân thanh khí trên người phóng đại, ẩn ẩn hóa thành một tòa núi cao đứng sừng sững trong sóng lớn, tiếp sau hắn giơ tay niết động vô số đạo pháp ấn, thần thông này chưa xong, thần thông khác liền đã theo kịp, một hơi liên tiếp thi triển bảy tám đạo thần thông.

Vệ Ngư Tử thấy vậy, sắc mặt lập tức đại biến:

- Ta bỏ ra hơn mười năm mới hiểu thấu đáo biến hóa này, làm sao ngươi cũng có thể làm được?

- Ngươi đã rất lợi hại!

Phương Nguyên vừa niết pháp ấn vừa đạp lên sóng triều, lao nhanh về phía trước, kiếm ý chỉ thẳng giữa hai hàng lông mày Vệ Ngư Tử.

- Ta không phải tìm hiểu đi ra, mà là vừa vặn học theo ngươi!

- Ta không tin ngươi thật có thể học được thần thông này...

Mắt thấy Phương Nguyên đạp lên sóng triều mà tới, Vệ Ngư Tử đại nộ, quá một tiếng, cần trúc trong tay trùng trùng đâm vào sóng triều, chỉ nghe một tiếng ầm vang, xung quanh cuộn lên sóng lớn ngập trời cao tận vài chục trượng, phô thiên cái địa cuốn lấy Phương Nguyên, ở trước mặt sóng triều dữ dội, Phương Nguyên nhỏ bé tựa như kiến hôi, tựa hồ đã hoàn toàn không cách nào thoát được!

Rầm rầm...

Sóng triều cuốn hắn vào trong, lập tức chìm ngập, Vệ Ngư Tử chân đạp thuyền con, hung hăng giơ cao cần trúc đánh tới sóng triều, nơi cần trúc chỉ tới chính là vị trí Phương Nguyên đang vị sóng triều cuốn đi, mắt thấy hắn đã không cách nào tránh thoát...

- Hắn làm thế chẳng phải là tự tìm đường chết?

Trong ngoài bí cảnh, chúng nhân thấy được cảnh này đều kinh hãi.

Vừa nãy Phương Nguyên bằng vào thân pháp còn có thể tránh né sóng triều tập kích, sao giờ lại chủ động vọt vào bên trong?

Bị sóng triều này cuốn lấy, chẳng phải nhất định sẽ bỏ mạng dưới đáy biển âm u...

- Luyện pháp như luyện đan, nhất khí thôn thiên địa!

Nhưng chợt lúc này, tiếng nói lạnh lùng của Phương Nguyên chợt vang lên, bên trong sóng triều, hắn đột nhiên thúc giục pháp lực, đất đá dưới chân bất ngờ chui đất mà lên, một ngọn núi lớn cấp tốc mọc ra, nâng dậy hắn khỏi sóng triều, vươn đến giữa không trung.

Vệ Ngư Tử chứng kiến cảnh này, ánh mắt trợn trừng, điên cuồng thúc giục sóng lớn cắn nuốt về phía ngọn núi.

Nhưng thân hình Phương Nguyên vẫn sừng sững không ngã, pháp lực cuồng tuôn.
Bình Luận (0)
Comment