Chương 881: Cá mắc câu (2)
Đó chính là thủ đồ chân truyền Hứa Ngọc Nhân của Thanh Lưu Tông, một người khác thì ở trước người dũng động một ao thủy dịch màu vàng, cắn nuốt huyết quang đó vào trong, chính là thiên kiêu Đông Hải Vệ Ngư Tử.
Hai người này cứu huynh đệ Lôi thị, lại không nhiều lời, một trái một phải, xông tới Tân Trạch Tiểu Vương Gia.
- Ha ha, đây là thiên kiêu của Nhân tộc các ngươi à?
Tân Trạch Tiểu Vương Gia thấy hai người này thế đến rất gấp, lại cười lãnh đạm, huyết bào bên cạnh đột nhiên co rút lại, sau đó ầm một cái phồng lên, huyết khí mạnh mẽ vô biên hóa thành khí lưu điên cuồng đánh tới chung quanh, Hứa Ngọc Nhân và Vệ Ngư Tử thấy thế cũng biến sắc, thi triển thần thông, bảo vệ chặt chẽ bản thân, nhưng cũng bị huyết khí hất cho bay ra hai bên, bay xa tới hơn chục trượng mới dừng lại được.
- Giết hắn!
Không đợi hai người này đứng vững, bên cạnh Tân Trạch Tiểu Vương Gia đã vang lên mấy tiếng hét lớn.
Vi Long Tuyệt vung song thương, cuồn cuộn mà tới, hung hăng đâm về phía bụng hắn.
Trương Đà Tử vung long đầu quải (gậy đầu rồng), âm hiểm đến cực điểm, lặng lẽ không một tiếng động một gậy đánh về phía lưng hắn.
Bên kia, đám người Mạnh Quỷ Vương, nam tử chân trần tay cầm hoa sen, nữ tử trung niên thân bọc trong sương lạnh, tất cả đều phi thân lên, thi triển thần thông, không chút lưu tình đánh về phía Tân Trạch Tiểu Vương Gia. Hứa Ngọc Nhân và Vệ Ngư Tử vừa thối lui cũng lại xông lên.
- Tốt, thiên kiêu càng nhiều, phần hậu lễ này của bổn vương lại càng nặng.
Tân Trạch Tiểu Vương Gia cảm thụ được từng đạo khí cơ đáng sợ chung quanh, lại phá lên cười ha hả, tay áo phất một cái, đột nhiên nhìn thấy Vi Long Tuyệt đánh tới trước người mình, lại nhướn mày, cười lạnh nói:
- Cá mặn ở đâu ra mà cũng dám tới gần bổn vương?
Khi nói, huyết khí tung hoành, đã quét về phía Vi Long Tuyệt.
Vi Long Tuyệt biến sắc, mặt đầy nộ khí, người uốn một cái, tránh thoát một đạo huyết khí này, sau đó thuận thế một thương đánh tới.
- Hự!
Một thương này vừa tàn nhẫn lại xảo diệu, đâm thẳng vào bụng Tân Trạch Tiểu Vương Gia, huyết khí hộ thân cũng không ngăn cản được.
Cho tới lúc này, hắn mới lạnh lùng ngẩng đầu, quát khẽ về phía Tân Trạch Tiểu Vương Gia:
- Ngươi dám gọi ta là cá mặn?
Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó đã trúng một thương, sắc mặt cũng trầm xuống.
Hai bên trái phải hắn, thần thông của chư vị cao thủ đều đã tới, giống như thiên nữ tán hoa.
- Hảo thương pháp.
Hắn thở dài một tiếng, sau đó sắc mặt hung ác:
- Nhưng ngươi đây là đang muốn chết!
Ầm!
Lúc một tiếng hét lớn này của hắn vang lên, trong huyết bào bên cạnh, đột nhiên vang lên từng tiếng gào thét thê lương, vô số hình người một thân màu máu bay múa mà ra, giống như lệ quỷ, hung hăng đánh ra bốn phương tám hướng, đám cao thủ Vi Long Tuyệt, Trương Đà Tử, Mạnh Quỷ Vương vừa tới gần người hắn, cùng với các kiêu đang sắp ùa tới, nháy mắt liền bị vô số huyết nhân này bao phủ.
- Không tốt...
- Đây là thứ quái quỷ gì vậy?
Trong lòng một đám thiên kiêu đó đều cả kinh, huyết quang đáng sợ đó đã tới trước người.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Lực đạo cuồng bạo khó có thể hình dung khiến bọn họ chỉ cảm thấy giống như bị núi cao đè lên, hoặc giống như rơi thẳng vào hầm băng, một thân pháp lực đều vận chuyển mất linh, thân thể không còn là của mình, cho tới khi bị lực đạo đó hất bay ra xung quanh, rơi xuống đất, đã thảm không nói nổi, huyết khí chảy ngược.
- Ha ha ha ha...
Tân Trạch Tiểu Vương Gia cất tiếng cười to, tâm tình sung sướng đến cực điểm.
Ngay cả chỗ bị một thương của Vi Long Tuyệt đâm trúng, cũng đường máu mấp máy, nháy mắt đã phục hồi như cũ, hoàn toàn không có ảnh hưởng.
- Hắn rốt cuộc là tu vi gì?
Nhìn một thân huyết khí cuồng bạo đó của hắn, trong lòng các tu sĩ đều giống như rơi vào hầm băng.
Trong nhất thời, thậm chí cảm thấy khó có thể chấp nhận.
Tu vi của Tân Trạch Tiểu Vương Gia này trước khi vào bí cảnh, bọn họ đã có chút hiểu biết, biết hắn là tu vi Kim Đan cao cấp, thế vốn cũng không yếu, nhưng cho dù là tu vi Kim Đan cao cấp, hắn cũng không phải là đan phẩm Tử Đan, một thân thực lực cũng không thể đáng sợ như vậy, huống chi, trong sân có bảy tám vị Tử Đan xuất thủ, hắn sao có thể biểu hiện ra thực lực nghiền ép mạnh mẽ bực này?
Có một đạo huyết pháp yêu dị như vậy, trong sân còn ai có thể là đối thủ của hắn?
- Nếu ba vị đó...
Có người thống khổ nhìn về phía ba người bọn Phương Nguyên bị găm dưới đất.
Đó ba người được công nhận là mạnh nhất bên trong các tu sĩ, nếu bọn họ không bị thương, có lẽ...
- Thiên kiêu Nhân tộc, chẳng qua cũng thế mà thôi...
Ngược lại với sự kinh hoàng của bọn họ là tiếng cười thích thú của Tân Trạch Tiểu Vương Gia, huyết bào xoay tròn, từng đạo huyết mâu tung hoành bay lượn, đâm thẳng về phía mấy vị thiên kiêu đã rơi xuống đất, một vị trong đó chính là Vi Long Tuyệt sắc mặt đã trắng bệch, hắn hiện giờ thân chịu trọng thương, khó có thể tránh né, nhưng các tu sĩ chung quanh cũng đều bị huyết khí cuồng bạo đó đánh bay, hiện giờ trong nhất thời, còn ai cứu được hắn!
Ngay cả bản thân Vi Long Tuyệt cũng đã nhắm hai mắt lại, từ bỏ sinh cơ.
- Vù...
Nhưng cũng vào một thoáng này, đột nhiên trong không trung một đạo thanh khí hiện lên, đánh gãy huyết mâu đó thành hai mảnh.
- Tu luyện một đạo huyết pháp như vậy, dùng hết bao nhiêu mạng người?
Cùng lúc đó, một thanh âm chậm rãi vang lên, cùng với tiếng thở dài khe khẽ.
Mọi người nhìn lại, thấy người vừa lên tiếng chính là Phương Nguyên bị huyết mâu ghim trên mặt đất, hắn lúc này đã ngẩng đầu lên.
- Cũng bình thường thôi!