Chương 882: Chí nhất định phải có, Huyết Hải Ma Ấn (1)
Tân Trạch Tiểu Vương Gia nghe vậy, quay đầu nhìn về phía hắn, mỉm cười nói:
- Còn thiếu một thứ, cho nên chưa đại thành, mà thứ đó rất khéo lại ở trong tay ngươi, đây cũng coi như là một trong những thu hoạch ngoài ý muốn trong chuyến đi tới Trung Châu này của ta!
Hắn vừa nói, vưa ngẩng đầu lên, không nhìn Phương Nguyên, mà lại nhìn về phía trong đám người.
Phương Nguyên thở dài, nói:
- Ta biết, đối với yêu ma như ngươi, lưu lại chút tâm tư là luôn không sai!
Hắn vừa nói vừa từ trong đám người đi ra.
Hắn quả thật là từ trong đám người đi ra, thần sắc lạnh lùng, mà thân ảnh bị đóng đinh trên đất, vào lúc này lại chậm rãi hóa một đạo thanh khí, chậm rãi bay về trên người hắn, không ngờ là một thân giả hắn dùng Huyền Hoàng Khí bản mạng đắp nặn ra.
- Ồ?
Mọi người chung quanh thấy một màn này, tuy không rõ là chuyện gì xảy ra, lại đều cảm thấy mừng rỡ.
- Từ xa xôi vạn dặm chạy đến Trung Châu để tìm chết, xem ra ngươi đúng là muốn chết rồi.
Ở một bên khác, thanh âm của Lý Bạch Hồ cũng vang lên, hắn chậm rãi từ dưới đất đứng dậy, phủi phủi chéo áo.
Lại thấy bị huyết mâu găm dưới đất, chính là áo lông chồn hắn mặc trên người, mà trên người chính hắn thì một chút vết thương cũng không có.
- Huyết mạch dơ bẩn như ngươi cũng muốn hại ta, tội đáng chết vạn lần!
Thanh âm của Lý Hồng Kiêu cũng rất nhanh theo đó vang lên, chỗ thanh âm của nàng ta truyền đến, hư không trở nên trong suốt, tia sáng biến thành một bộ dạng, sau đó ánh sao thoát phá, lộ ra cảnh tượng chân thật, lại thấy nàng ta căn bản không bị huyết mâu đó đâm trúng, chỉ là xây dựng ra biểu hiện giả dối.
- Bọn họ thì ra là đều làm bộ bị thương.
Các tu sĩ thấy ba người này liên tiếp đứng dậy, trong lòng lập tức vô cùng kích động, vội vàng nhìn về phía Tống Long Chúc.
Sau đó chỉ thấy Tống Long Chúc cúi đầu, vẻ mặt lụi bại, uể oải...
... Mọi người lúc này mới có phản ứng:
- Đây là thực sự bị găm dưới đất à!
- Dù sao ba vị đó không sao là tốt rồi.
Trong lòng chỉ ngây ra một thoáng, mọi người đều bỏ qua Tống Long Chúc.
Ngược lại đều vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng nhìn về phía ba người Phương Nguyên, Lý Hồng Kiêu, Lý Bạch Hồ, vừa rồi kiến thức được thực lực mạnh mẽ của Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó, ai nấy trong lòng vốn đã hoảng sợ, áp lực cực lớn, nhưng nhìn thấy ba vị thực lực mạnh nhất này không sao, lập tức đều thở phào, tâm tư vốn đã có chút tuyệt vọng, cuối cùng vào lúc này cũng hơi thả lỏng.
Chỉ là vẫn có một số người phản ứng chậm, đến nay vẫn chưa rõ rốt cuộc là tình huống gì, ánh mắt si ngốc đảo tới đảo lui trên người ba người này, không rõ vấn đề ở đâu.
- Xem ra ba người các ngươi đã sớm có chuẩn bị!
Tân Trạch Tiểu Vương Gia nhìn ba người bọn Phương Nguyên đi ra, trên mặt cũng không có biểu cảm gì đặc biệt, thản nhiên nói.
- Từ lúc ban đầu ngươi bị ta đả thương, lại không chịu rời khỏi đạo chiến, ta đã cảm thấy có chút cổ quái!
Phương Nguyên sắc mặt bình tĩnh nói:
- Đi tới nơi này, ta nhìn một vòng, phát hiện tuyệt đại đa số tu sĩ đều đã vào đài cao, chỉ độc có ngươi là không thấy bóng dáng, trong lòng liền có chút không thoải mái, sau đó lại nhìn một vòng bên cạnh đài cao, tuy với tạo nghệ trận thuật hiện giờ của ta, vẫn chưa thể bày ra trận pháp huyền diệu như đại trận truyền tống, nhưng ít nhất cũng có thể nhìn ra được đại trận này đã bị người ta từng động tay động chân, thời gian gấp, nhiệm vụ nặng, ta trong lòng có nghi ngờ, lại không kịp làm gì khác, đành phải dẫn dụ ngươi ra rồi tính.
- Khôi thủ trận đạo, nhãn lực quả nhiên cao hơn người khác, người cho ta pháp bảo này vốn từng nói, Đại Trận Sư từ ngũ văn trở xuống là bất kể là như thế nào cũng không nhìn ra được sơ hở!
Tân Trạch Tiểu Vương Gia nghe vậy cũng từ chối cho ý kiến, trên mặt cũng không lộ ra biểu cảm gì đặc biệt, chỉ nhìn về phía Lý Hồng Kiêu và Lý Bạch Hồ, đáy mắt có chút kinh ngạc:
- Hai người các ngươi cũng tin hắn như vậy à?
Hai người đó lại vẻ mặt lạnh lùng, Lý Hồng Kiêu nói:
- Trận thuật thì ta cũng biết, hắn vừa truyền âm cho ta, ta liền minh bạch!
Lý Bạch Hồ thì bất đắc dĩ nói:
- Nếu ta không đồng ý với lời nói của họ, họ sẽ liên thủ đối phó ta, đành phải nghe bọn họ thôi!
Nói xong vỗ vỗ áo choàng lông chồn trên người, thở dài:
- Chỉ tiếc cho cái áo lông chồn này của ta, lại phải khâu vá mấy năm rồi.
Mọi người lúc này mới hiểu, là Phương Nguyên phát hiện Tân Trạch Tiểu Vương Gia mất dạng, đại trận chung quanh đài cao lại bị người ta từng động chân động tay, trong lòng lờ mờ đoán được gì đó, tuy hắn cũng không có chứng cứ rõ ràng, nhưng dựa vào trực giác, vẫn quyết định thử một lần, liền nhân lúc Cửu Trùng Thiên tiểu công chúa này động thủ với Tẩy Kiếm Trì Kiếm Sư, truyền âm cho hai người bọn họ.
Hai người này cũng không ngốc, nháy mắt liền đoán ra chuyện Phương Nguyên nói có tính khả thi, thuận tay diễn theo một chút.
Nhìn thì là ba người bọn họ tam bại câu thương, lại bị Tân Trạch Tiểu Vương Gia găm trên đất, trên thực tế đều thi triển thần thông, tránh thoát một kiếp này, chỉ có điều Phương Nguyên và Lý Hồng Kiêu thần thông kinh người, đều xây dựng ra biểu hiện giả dối, chỉ có Tẩy Kiếm Trì Lý Bạch Hồ, lại chỉ thiện kiếm đạo, thần thông hơi yếu một chút, hắn dùng chính là một loại pháp bảo thế thân, dùng áo lông chồn trắng thay thế mình trúng một mâu, đang đau lòng không thôi.
Mấu chốt trong đây, nói phức tạp thì cũng không phức tạp, có điều, cuối cùng cũng thực sự dụ được Tân Trạch Tiểu Vương Gia ra.