Chương 883: Chí nhất định phải có, Huyết Hải Ma Ấn (2)
Mắt thấy Phương Nguyên và hai người Lý Hồng Kiêu, Lý Bạch Hồ lờ mờ đứng ở ba phương vị, bao vây Tân Trạch Tiểu Vương Gia ở giữa.
Các tu sĩ khác chung quanh cũng đều trong lòng nghiêm lại, đều tụ tới, thủ vững mấy phương vị quanh hắn.
Bất kể vị Tân Trạch Tiểu Vương Gia, hoặc là nói Huyết Sứ Giả dưới trướng Hắc Ám Chi Chủ này lai lịch là gì, dụng ý thế nào, nhưng nếu hắn dám chạy tới trong bí cảnh đạo chiến giở thủ đoạn, dùng tính mạng của đám người mình để trả thù Tiên Minh, vậy chính là tội đáng chết vạn lần!
Yêu ma vốn đã là ai nấy đều khinh bỉ, huống chi còn là không có hảo ý?
- Hảo tâm tư, hảo tâm kế.
Bị vị cao thủ, còn có các tu sĩ bao vây, vị Tân Trạch Tiểu Vương Gia này vẫn mặt không đổi sắc, hắn thở dài, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên, cười nói:
- Có điều, ngươi thực sự cho rằng diễn xuất vụng về này của ba người các ngươi có thể lừa được bổn vương à?
Hơi dừng lại một chút, nụ cười trên mặt càng đậm:
- Hoặc là nói, ba người các ngươi thực sự cảm thấy bổn vương vì kiêng kị thực lực của ba người các ngươi, cho nên vừa rồi mới một mực ẩn nấp, không hiện thân à?
- Yêu ma này...
Các tu sĩ nghe vậy, cũng ngẩn ra, trong lòng sinh ra một loại dự cảm không tốt.
Huyết Sứ Giả yêu ma nhìn thì giống như bị người ta lừa gạt, rơi vào khốn cảnh, lúc này không khỏi lộ ra có chút quá thong dong.
Suy nghĩ này còn chưa lướt qua, vị Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó đột nhiên cất tiếng cười to, tiếng cười ẩn chứa ý tứ đùa cợt vô tận.
Ánh mắt như kiếm, nhìn thẳng vào trên người Phương Nguyên:
- Bổn vương vừa rồi không hiện thân, là vì ít nhiều còn có một số người vẫn chưa tiến vào tiên đài này, muốn chờ thêm mấy người tiến vào, để phần đại lễ này được tặng viên mãn hơn thôi, mà vừa rồi sở dĩ bị bức phải hiện thân, là vì bổn vương nhìn thấy có người muốn xuất thủ với ngươi, lo lắng ngươi bị người khác đánh cho trọng thương, bị bức phải rời khỏi đạo chiến...
- Dù sao, nếu đã đụng phải ngươi, vậy khối Huyết Hải Ma Ấn đó, bổn vương vẫn lấy chắc rồi!
Ầm!
Khi hắn nói xong những lời này, pháp lực trào ra, dẫn theo sóng gió ngập trời!
Một thoáng đó, giống như bên cạnh hắn trào ra một biển máu, điên cuồng cuốn ra chung quanh, trong biển máu đó không ngờ có vố số huyết thi hình người giãy dụa, gào thét lao ra bốn phương, mỗi một cỗ huyết thi này đều cực kỳ âm độc, lực lượng cường đại, vô cùng quỷ dị, một khi bị bọn chúng tới gần người, liền cảm thấy da đầu tê dại, pháp lực ngưng trệ.
Lúc biển máu này trào ra, trong những người bị lao tới, tất nhiên có ba người Phương Nguyên, Lý Hồng Kiêu, Lý Bạch Hồ.
Bọn họ vừa thấy uy thế của biển máu này, cũng đều lắp bắp kinh hãi, thi triển thần thông, kiếm đạo ngăn cản.
- Tinh hà tiên điển, vạn lý ngưng quang!
Lý Hồng Kiêu vung tay áo, thấp giọng quát.
Trong tinh thạch ở chỗ ngực, tỏa ra ánh sao bán trong suốt, cực kỳ thần dị, ở quanh người nàng ta, hóa thành từng bức tường cao, nhìn thì không thể ngã đổ, một mảng huyết lãng (sóng máu) đó oanh kích đến trước người nàng ta, lại bị từng đạo ánh sao ngăn cản, nhưng trong biển máu, lập tức lao ra huyết thi vô tận, nhe răng nanh dữ tợn, bổ nhào vào trên bức tường ánh sao mà cắn.
Mắt thường có thể nhìn thấy, ánh sao mà thần binh cũng khó làm tổn hại đó không ngờ lại bị từng con huyết thi cắn cho thất tàn bát khuyết.
Ầm!
Trong mấy hơi thở, một bức tường ánh sao đã thoát phá, bốn năm con huyết thi xông thẳng tới nàng ta.
Nghênh đón một màn này, Lý Hồng Kiêu cũng không nhịn được mà biến sắc, thân hình vội vàng thối lui, tay bấm pháp ấn, trong không trung có mấy đạo phi kiếm từ ánh sao ngưng tụ thành đâm xuống, đâm xuyên qua sọ não của mấy huyết thi đó, găm ở dưới đất, sắc mặt đã trở nên có chút ngưng trọng.
Mà Lý Bạch Hồ thì chém ngang đất, một đạo kiếm quang nhắm thẳng tới yết hầu của Tân Trạch Tiểu Vương Gia.
Nhưng không đợi kiếm quang bay đến, bên cạnh Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó đã huyết lãng nhấp nhô, phủ lấy đạo kiếm quang đó, kiếm của Lý Bạch Hồ, lực lượng ẩn chứa bên trên rất mạnh, dưới sự bao phủ của biển máu, vẫn tả xung hữu đột, muốn bay ra để đả thương người, nhưng Tân Trạch Tiểu Vương Gia chỉ cười lạnh một tiếng, khu động mấy chục con huyết thi tiến lên, vây lấy kiếm quang ở giữa mà tranh nhau cắn xé.
Đạo kiếm quang liên tục xoẹt xoẹt, chém hơn mười từng đạo huyết thi, cuối cùng vẫn kiệt lực, chậm rãi tiêu tán.
Mà trong một thoáng đó, biển máu đã lao tới trước người Lý Bạch Hồ, hắn lập tức lập tức biến sắc, cầm kiếm bảo vệ người, phi thân lướt đi.
Nháy mắt, hai cao thủ đều đã bị bức lui, chỉ còn một mình Phương Nguyên, áp lực gia tăng gấp bội.
Lúc biển máu xộc tới, Phương Nguyên cũng cảm ứng được sự đáng sợ của biển máu này, lại nhìn thấy ý âm hàn trên người hơn mười huyết thi đang lao tới mình, trong lòng cả kinh, không dám lơ là, Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn trong phút chốc đánh về phía trước.
Mấy đạo lôi điện thô to như cánh tay người liên tiếp không ngừng oanh kích lên trên huyết thi trong biển máu.
Lôi pháp vốn khắc tà pháp nhất, lôi điện đánh xuống, đám huyết thi kia đã có bốn năm con trong nháy mắt trở nên héo rũ vỡ nát, nhưng rất bất đắc dĩ là, biển máu quá cường đại, huyết thi bên trong cũng quá nhiều, khi Phương Nguyên đánh nổ bốn năm con, đã có nhiều hơn huyết thi lao tới trước người.
Hắn cũng lập tức biến sắc, song chưởng mở ra, phi thân lui mau.
- Khó lắm mới đụng phải ngươi, còn muốn chạy à?
Nhưng vào lúc này, ánh mắt Tân Trạch Tiểu Vương Gia đã lạnh lùng nhìn Phương Nguyên, đối với Lý Hồng Kiêu và Lý Bạch Hồ, hắn bức lui là được.