Chương 884: Đại Thiên Ma Huyết Tức Pháp (1)
Nhưng đối với Phương Nguyên, lại cả người bay theo biển máu, hóa thành một đạo huyết ảnh mờ mờ, nháy mắt đã tới trước người Phương Nguyên mười trượng, vung tay điểm hướng về phía trước, đã có bảy tám đạo huyết mâu theo tiếng ngưng hình, phong mang sắc bén cắm thẳng về phía trước người Phương Nguyên.
- Hừ!
Trong lòng Phương Nguyên hơi trầm xuống, nâng ngón tay vẽ hờ trong hư không.
Huyết mâu đó đến cực nhanh, nhưng tốc độ thi triển của hắn cũng hơn xa người cùng thế hệ.
Nhẹ nhàng vạch một cái, quanh người đã có thanh khí tuôn ra, sau đó từng con Thanh Lý từ trong sương xanh bay ra, chắn ở trước người hắn, đồng thời hàng lâm còn có một đầm nước, khiến hư không chung quanh trở nên ngưng trệ, giống như xuất hiện một cái hồ.
Khi bảy tám đạo huyết mâu đó bay đến trước người Thanh Lý, lực lượng đã không ngừng xói mòn, tốc độ càng lúc càng chậm.
Tân Trạch Tiểu Vương Gia thấy một màn này, thấp giọng cười cười, huyết quang ở trên bàn tay hắn ngưng tụ thành bộ dạng một thanh đao.
Hắn cầm huyết đao, thuận thế chém tới một đao, quát khẽ:
- Còn không trả lại huyết ấn đó?
Ầm!
Trong thiên địa, phong vân đột nhiên nổi lên.
Một đạo huyết quang nháy mắt bay ra, mang theo lực lượng đáng sợ khó có thể hình dung, trong chốc lát đã chém cho đầm nước Thanh Lý triệu hồi ra thành hai nửa, biến mất trong vô hình, rồi ngay sau đó, ngay cả bản thân con Thanh Lý đó cũng bị một đao này chém thành hai nửa!
Sau đó huyết mâu cùng với ánh đao đáng sợ đó thế tới vô tận, sắc bén đáng sợ, trong chốc lát đã chém đến trước người Phương Nguyên.
- Không tốt!
Nhìn thấy một màn này, mọi người chung quanh đều kinh hãi.
Ngoài bí cảnh, vô số người xem thi đều đã biến sắc, đồng thời đứng lên thất thanh kêu to.
Cách đó không xa, Lý Bạch Hồ và Lý Hồng Kiêu cũng biến sắc.
Thân là đồng minh, hai người bọn họ thấy Phương Nguyên gặp nạn, có lòng muốn cứu, nhưng trong lúc vội vã làm sao mà tới kịp?
Các tu sĩ chung quanh Phương Nguyên, tức thì bị lực lượng một đao này chấn cho bay ra bốn phía, không thể tới gần.
Trơ mắt nhìn một đao này chém đến đỉnh đầu Phương Nguyên, không ngờ là tránh cũng không thể tránh, đỡ cũng không thể đỡ.
Mà lúc này, nghênh đón một đao cuồng bạo cơ hồ không thể hình dung này, trong lòng Phương Nguyên cũng lạnh toát, khi huyết dịch chung quanh dâng lên, trong lòng ngược lại lập tức bình tĩnh, dùng tốc độ khó có thể hình dung kết một pháp ấn, sau đó nhắm mắt.
- Vẫn phải dựa vào phòng ngự tuyệt đối này để giữ mạng rồi.
Ầm ầm! Theo một đao đó của Tân Trạch Tiểu Vương Gia chém xuống, huyết khí gào thét, gió tán mây tan.
Phương Nguyên dưới một đao cuồng hoành đó, cơ hồ là yếu ớt như tờ giấy.
Các tu sĩ chung quanh trong lòng hoảng sợ, không kịp cứu viện, chỉ có thể trơ mắt nhìn một đao đó chém xuống thẳng tắp, sau đó huyết khí bốc lên, trải rộng ra, trong phạm vi mười trượng quanh người Phương Nguyên, tất cả tu sĩ đều bị dư ba của một đao này chấn bay, đại địa nổ vang ầm ầm, hư không giống như bị chém nứt, hai đạo khí lưu vô hình lập tức tách ra, sau đó lại chậm rãi tụ vào giữa.
- Một đao cuồng bạo như vậy, rốt cuộc ai có thể ngăn cản...
Các tu sĩ đều không nhịn được mà nhắm hai mắt lại, một lúc sau mới chậm rãi mởra, kinh hãi nhìn tới.
Lúc này trong lòng bọn họ, đã là không thể ước đoán thực lực của Tân Trạch Tiểu Vương Gia này, chỉ ở trong lòng xác định một điểm, yêu ma Kim Đan cao cấp gì, Kim Đan đan phẩm gì, thuần túy là bậy bạ, chỉ dựa vào một đao cuồng bạo này cho thấy, Tân Trạch Tiểu Vương Gia này tuyệt không chỉ là một yêu ma Kim Đan cao cấp mà thôi, e là nửa bước Nguyên Anh, cũng không có thực lực đáng sợ như hắn!
Về phần Phương Nguyên...
Vừa nghĩ tới hắn, trong lòng mỗi người đều trầm xuống!
Chỉ nhìn sắc mặt của các Tử Đan chung quanh cùng với hai vị cao thủ Lý Hồng Kiêu, Lý Bạch Hồ là có thể nhìn ra được.
Cho dù là đổi sang họ cũng không thể tiếp được một đao này!
...
- Ơ, đó là gì thế?
Nhưng cũng vào lúc trong lòng các tu sĩ lạnh toát, thậm chí cảm thấy có chút tuyệt vọng, lại bỗng nhiên phát hiện có chút không đúng.
Tân Trạch Tiểu Vương Gia Chém xuống một đao đó, vốn cũng là vẻ mặt cười lạnh, nhưng sau khi sương máu tan đi, lại hơi ngẩn ra, dường như phát hiện ra chuyện quỷ dị gì đó, đột nhiên, thu đao lui về phía sau, tay áo ra sức vung tới.
Xoẹt xoẹt.
Huyết khí tràn ngập chung quanh đều tan ra, để lộ cảnh tượng bên trong.
Sau đó các tu sĩ đều ngây ra một thoáng, thậm chí có chút há hốc miệng.
Sau khi sương máu tan đi, bọn họ không nhìn thấy cảnh tượng thê thảm Phương Nguyên bị một đao chém thành hai nửa, thậm chí cũng không nhìn thấy Phương Nguyên, chỉ nhìn thấy trong sân, không ngờ mạc danh kỳ diệu có thêm một con cóc.
Ánh sáng màu kim loại, lờ mờ lộ ra màu đỏ thẫm, hai con mắt lồi ra, lộ ra có chút đờ đẫn.
Nó cứ như vậy thành thành thật thật ngồi trong sân, bộ dạng không trêu ai không chọc ai, cũng không định trêu ai chọc ai!
- Cái quỷ gì vậy?
- Trời ạ, đây là tà pháp gì, ngũ đạo khôi đã bị một đao chém thành con cóc à?
- ...
- ...
Các tu sĩ chung quanh loạn cả lên, không nhìn rõ chung quanh đã phát sinh gì, chỉ cảm thấy vừa sợ vừa nghi.
- Không ngờ có thể tiếp được một đao này của ta?
Mà Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó cũng hơi ngẩn ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trên người con cóc đó, thần niệm khẽ động, lại vô cùng minh bạch Phương Nguyên vừa rồi không thừa cơ đào tẩu, con cóc này nhất định có liên quan gì tới hắn, khi trong lòng hơi thắt lại, lại quát khẽ một tiếng, huyết khí chung quanh tăng vọt, mạnh mẽ như biển, hóa thành vô số thần binh lợi khí, chém tới con cóc đó.