Chương 902: Nghịch chuyển càn khôn
Nhưng muốn dựa vào tu vi hiện tại cường hoành đi cứu người lại rất miễn cưỡng.
Lý Bạch Hồ nhìn thấu điểm này, không nhịn được thở dài một tiếng, phi thân cưỡi kiếm quang.
Nhưng khi hắn chuẩn bị rời khỏi, lại bỗng nhiên hơi ngây ra, quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên.
Lúc này, Phương Nguyên không ngờ vẫn không có ý định đào tẩu, ngược lại trầm tư một lúc, đột nhiên chạy tới.
- Ngươi muốn làm gì thế?
Hắn kinh hãi, vội vàng kêu lên.
- Ngươi rời khỏi trước đi, ta thử xem có cứu được nàng ta hay không.
Phương Nguyên cũng không quay đầu lại, quát một tiếng, một đạo áo xanh đã theo gió lướt về phía trước.
Lúc này Phương Nguyên cố ý lao tới bên cạnh Tân Trạch Tiểu Vương Gia, lại căn bản không cần phí sức, chỉ cần từ bỏ chống đỡ, liền sẽ tự nhiên bị huyết khí chung quanh hút về phía Tân Trạch Tiểu Vương Gia, thoải mái vô cùng, nhưng hành động này lại khiến Lý Bạch Hồ hoảng sợ, hắn cơ hồ vạn phần khó hiểu, phẫn nộ hô to:
- Ngươi điên rồi à, như vậy chỉ tổ bồi thêm cả mạng của ngươi.
Nhưng khi một tiếng hét lớn này của hắn vang lên, cả người Phương Nguyên đã lao tới bên cạnh huyết vân, không nghe thấy được.
- Là Phương Nguyên...
- Trời ạ, hắn lúc này vì sao lại muốn lao tới, muốn cứu người à?
- Sao có thể? Hắn lúc này chỉ tổ chết theo thôi.
Trong ngoài bí cảnh cũng có không ít người phát hiện một màn Phương Nguyên lao về phía Tân Trạch Tiểu Vương Gia, đồng thời cực kỳ hoảng sợ.
- Tiểu nhi, mau mau thối lui.
Ngay cả Tiên Minh Trấn Thủ lúc này đang ra sức xé ra một góc bí cảnh, chui người vào cũng trầm giọng hét lớn.
Mà Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó thì phá lên cười điên cuồng.
Hắn lúc này, đã hấp dẫn huyết khí vô tận chung quanh tới, điên cuồng ngưng tụ lại một chỗ. Huyết khí bị hút càng nhiều, uy lực tự bạo cũng càng mạnh, lúc này, bên cạnh hắn đã tụ ra một hồ máu cực lớn, huyết khí khó có thể hình dung khuấy động kịch liệt, xoay tròn trong không trung. Phương Nguyên ở trước hồ máu này, cơ hồ nhỏ bé như kiến, sao có thể cứu ra Lý Hồng Kiêu ở chỗ sâu nhất trong hồ máu?
Mà ngược lại nhìn thì giống như là tới đây chịu chết vậy!
- Ha ha, không ngờ còn xông đến, ngươi lại chủ động đi tìm chết?
Vừa nhìn thấy Phương Nguyên đích xác đã tới gần, Tân Trạch Tiểu Vương Gia kinh hỉ khó nén, trong biển máu, đột nhiên hóa ra một bàn tay, hung hăng tóm tới Phương Nguyên, có thể nhìn thấy trong biển máu có hai con mắt âm độc mà hưng phấn đang chớp động.
- Ai nói là ta tới tìm chết?
Mà lúc này, Phương Nguyên áo xanh phần phật, trầm giọng quát khẽ, sau đó lấy ra một vật.
Đó rõ ràng là một hồ lô màu đen, bên trên đậy một cái nắp, ngoài mặt có phù văn màu đen, lộ ra vẻ quái dị cực kỳ.
Nghênh đón huyết lãng ngập trời trước mặt, Phương Nguyên không động đậy, chỉ mở nắp ra.
Ngay sau đó, hắn vung chưởng vỗ, đánh hồ lô đó bay về phía trước.
Ầm!
Chung quanh vốn có lực hút vô cùng mãnh liệt, hút tất cả khí huyết xung quanh vào trong biển máu đó, bởi vậy hồ lô này vừa xuất hiện, lập tức trực tiếp bay tới, mà lúc nắp được mở ra, trong hồ lô, cũng có một số khói khí lấp lánh lam quang quỷ dị, vô cùng dày đặc, cũng vô cùng quỷ dị, trực tiếp dung nhập vào trong biển máu, nháy mắt liền biến mất.
Ngay sau đó, một bàn tay máu vỗ tới, Phương Nguyên phi thân lên, mượn bộ pháp trận đạo tránh né.
- Ngươi muốn trốn à, nhưng có thể trốn được đi đâu...
Tân Trạch Tiểu Vương Gia nhìn chằm chằm Phương Nguyên, không ngừng vung huyết thủ chộp tới.
Nhưng cũng vào lúc Phương Nguyên vừa tránh được hai cái, mắt thấy sắp bị huyết chưởng của hắn tóm trúng, thanh âm của hắn bỗng nhiên nghẹn lại.
Cảm giác đó giống như thanh âm trực tiếp bị chặt đứt vậy.
Một giây tiếp theo, hắn thu hồi huyết chưởng, thanh âm hoảng sợ đến cực điểm vang lên:
- Đây là gì thế?
Chung quanh đài cao, vô số tu sĩ đang đào tẩu ra tứ phía nghe thấy thanh âm này cũng cả kinh, quay đầu lại nhìn.
Sau đó bọn họ liền lập tức phát hiện, Tân Trạch Tiểu Vương Gia này có chút không thích hợp.
Trong biển máu đó, chỗ hồ lô màu đen bay vào, không ngờ tỏa ra mùi tanh hôi, sau đó, một loại ý vị thối rữa khó có thể hình dung từ một điểm đó lan ra xung quanh, tốc độ cực nhanh.
Những khí huyết đó cho dù là bị hắn dùng tà pháp từ trong cơ thể mọi người rút ra, cũng đều mang theo sinh khí cường thịnh, ẩn chứa pháp lực cường đại, mà đây cũng chính là nguyên nhân hắn có thể thi triển một đạo huyết pháp này, nhưng lúc này, loại sinh khí này đang biến mất rất nhanh, chuyển hóa thành tử khí nồng đậm!
Loại cảm giác này, giống như một quái vật, nhục thân đang thối rữa rất nhanh.
- Không thể... Không thể...
Thanh âm hoảng sợ của Tân Trạch Tiểu Vương Gia vang lên, lực hút chung quanh lập tức gián đoạn, ngược lại liều mạng phun biển máu ra ngoài, giống như một hồi mưa to tung máu thối rữa xuống mặt đất.
Nhưng vô dụng, loại tốc độ thối rữa này so với tưởng tượng của hắn thì nhanh hơn nhiều.
Mượn khí huyết, tốc độ thối rữa lan vào cực nhanh, thậm chí đã tới nhục thân của hắn.
Các tu sĩ chung quanh nhìn một màn này, dĩ nhiên kinh hãi không thôi, khó có thể hình dung.
- Quả nhiên hữu dụng...
Mà lúc này, Phương Nguyên đã sớm làm tốt chuẩn bị trong lòng trầm xuống, ngược lại nhân lúc Tân Trạch Tiểu Vương Gia đang sợ hãi mà lao nhanh tới.
Lúc trước, huyết khí khổng lồ đó đều là một bộ phận thân thể của Tân Trạch Tiểu Vương Gia, hắn có thể mượn những huyết khí này để cảm ứng tứ phương, muốn lặng lẽ tới gần vốn không hề dễ dàng, nhưng lúc này, những khí huyết đó đã thối rữa rất nhanh, cũng ngăn cản không cho bản thân hắn cảm ứng được chướng ngại chung quanh, hơn nữa hắn đang hoảng sợ, rối loạn vô cùng, không ngờ bị Phương Nguyên một bước xông tới trước người.