Chương 903: Khôi thủ tính cho ai (1)
- Bốp.
Huyết mâu đó bị một kiếm của hắn chém lệch khỏi quỹ đạo mấy phân, bay xượt qua người Phương Nguyên.
Trong lòng Phương Nguyên cũng thở phào, vác Lý Hồng Kiêu lên vai, sải bước chạy nhanh.
- Phương Nguyên, nếu bổn tọa không giết, ngươi hận này khó tiêu, vạn thế bất diệt...
Sau lưng Phương Nguyên, Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó thấy đã không giữ được Phương Nguyên, nhất là huyết khí chung quanh đang thối rữa rất nhanh, đã sắp lan tới trên nhục thân của mình, cuối cùng vẫn lớn tiếng hô to, thân rắn bay lên cao, lao về phía trong không trung, một chút huyết khí chưa thối rữa chung quanh nhanh chóng ùa vào trong người hắn, khiến cho thân thể hắn phình to đánh sợ.
Cùng lúc đó, hắn ở trên mặt đất bật một cái, bay nhanh về phía Phương Nguyên.
Hắn thậm chí cũng không cần phải đuổi kịp Phương Nguyên, chỉ cần ở chỗ cách Phương Nguyên không xa tự bạo là có thể ảnh hưởng tới hắn.
Chuyện này cũng là bất đắc dĩ, đã ôm một loại ý đồ cho dù không giết được ngươi, cũng phải ghê tởm ngươi một chút.
Nhưng cũng vào lúc Tân Trạch Tiểu Vương Gia bay tới, khi còn chưa tới gần người Phương Nguyên mười trượng, đột nhiên một đạo thạch mâu màu đen xuất hiện, hung hăng đâm xuyên qua nhục thân của hắn, cắm hắn từ trong không trung xuống mặt đất.
- Mẹ nó, Tống đại gia ta cũng không tin không báo được thù này?
Cách đó không xa, trong tay Tống Long Chúc đang tay ôm bụng bấm một pháp ấn, phẫn nộ giậm chân mắng to.
- Vù...
Phương Nguyên cuối cùng không còn nỗi lo đằng sau, khiêng Lý Hồng Kiêu Lý Hồng Kiêu, thân pháp vận chuyển tới cực hạn, nháy mắt liền trốn ra hơn trăm trượng.
Trong lúc này ngay cả đầu cũng không quay lại, sau khi được Lý Bạch Hồ tiếp ứng, lại một đường chạy như điên, mà Tống Long Chúc đó sau khi thôi động một cây thạch mâu ghim Tân Trạch Tiểu Vương Gia xuống đất, khí phách vô biên gầm lên một tiếng, cũng lập tức bỏ chạy, ngay cả cơn đau ở bụng cũng mặc kệ, hắn cũng biết hiện giờ mình cách yêu ma này quá gần, hắn tự bạo sẽ rất dễ ảnh hưởng tới mình.
Có điều vừa chạy, đồng thời vừa len lén nhìn ra sau, trên mặt mang theo vẻ kinh hỉ, thầm nghĩ trong lòng:
- Bọn họ vừa rồi có nói ai chém được yêu ma này, liền tôn người đó làm khôi thủ, đòn cuối cùng này chính là ta đánh, như vậy có được tính là khôi thủ không?
- Ta hận, ta hận...
Vị Tân Trạch Tiểu Vương Gia kia lúc này bị thạch mâu găm dưới đất, thống khổ không thôi, nhìn ra được, trên thân rắn vô cùng to lớn của hắn, đã phủ kín loại thịt thối nhìn ghê cả người, có thể thấy được huyết khí thối rữa vừa rồi vẫn truyền loại độc quỷ dị này tới trên bản thể của hắn, hơn nữa nhục thân của hắn bị xuyên thủng, găm dưới dất, lại thống khổ không thôi, không ngừng vặn vẹo.
Có điều, bản thân hắn sẽ tự bạo, thống khổ nhục thân này rõ ràng không tính là gì, nhưng trong lòng rất uất nghẹn.
Vốn định tàn sát một đám thiên kiêu, tặng cho Tiên Minh một phần đại lễ, kết quả lại thất bại...
Vốn định lúc sắp chết, kéo theo một công chúa Cửu Trùng Thiên chôn cùng, kết quả không ngờ lại thất bại.
Muốn tự bạo, ngưng tụ vô số huyết khí, ai có thể ngờ được, thứ quỷ quái trong hồ lô này lại lợi hại như vậy, vấy bẩn khí huyết vô biên, hóa thành một bãi máu nát, không những không những không nắm giữ được, còn nhục thân bị thương...
- Phương Nguyên, Phương Nguyên, bổn tọa thề không chết không ngừng với ngươi, không lấy được mạng ngươi, thiên lôi đánh chết...
Đầu rắn của hắn ngẩng cao, dữ tợn hô to, trong thanh âm tràn ngập ý tứ thống khổ.
Tuy bức hắn tới một bước cuối cùng này là chư vị thiên kiêu trong sân, nhưng hắn hận nhất, không nghi ngờ gì nữa chính là Phương Nguyên.
Chính là vì Phương Nguyên và Tẩy Kiếm Trì Kiếm Sư liên thủ xuất kiếm, hủy đại trận chung quanh đạo đài của mình, mới khiến cho mình không khống chế được huyết khí vô biên đó, cũng bởi vì hắn và Lý Hồng Kiêu, Lý Bạch Hồ ba người vây công mình, mới dẫn phát các thiên kiêu vây giết mình, đến cuối cùng, không ngờ cũng là hắn ném ra hồ lô kỳ quái đó, làm hại mình thành bộ dạng quỷ hiện tại.
Lúc này mắt thấy các thiên kiêu đều đã chạy ra, mình thì thân chịu trọng thương, thiên không của bí cảnh cách đó không xa cũng đang vỡ ra, chứng tỏ cao thủ bên ngoài đã bắt đầu xông vào được, xem ra, trước mắt chỉ còn có đường chết, hắn cho dù không muốn tự bạo cũng không được!
Một thân khí huyết cũng đã nghịch chuyển, điều này khiến thân rắn của hắn bành trướng, xuất hiện từng vết rạn màu vàng đáng sợ.
Vết rạn đó càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng chói mắt, khí lưu cuồng bạo quét ra tứ phương.
- Vù vù vù...
Đám người Phương Nguyên, lúc này đã chạy trốn tới ngoài trăm trượng, lúc này Vệ Ngư Tử đã chống Vạn Vật Mẫu Thủy trong không trung, xây dựng một một đại trận phòng ngự, đám người Phương Nguyên, Lý Bạch Hồ xông vào, ở bên cạnh bọn họ, Tống Long Chúc cũng vừa kêu to "chừa chỗ cho ta", "đừng có bỏ lại ta" vừa chạy tới, sau đó chui tọt vào trong.
Dưới cự ly như vậy, bọn họ chắc là đã an toàn.
Quan trọng nhất là, Tân Trạch Tiểu Vương Gia này cũng không còn sức để đuổi theo.
- Ngươi sẽ phải trả một cái giá cực đắt, ngươi nhất định sẽ phải trả một cái giá cực đắt...
Đầu rắn của Tân Trạch Tiểu Vương Gia ngẩng lên, từ rất xa nhìn về phía Phương Nguyên.
Mắt rắn đó khắc ghi Phương Nguyên vào tận đáy lòng, tâm tình thì không khỏi trầm xuống.
Ngay sau đó, thân thể huyết mãng đó đột nhiên nổ tung từ giữa, khí huyết vô biên chôn vùi, sau đó phóng thích lực đạo cuồng bạo khó có thể hình dung, nổ vang ầm ầm, mang theo lực lượng giống như bẻ gãy nghiền nát, quét thẳng ra bốn phía, đài cao, gò đất, vách đá chung quanh dưới sự càn quét của lực lượng này đều nháy mắt hóa thành bột mịn, bị quét đi từng tầng.
Các thiên kiêu lúc này cũng đều không nhịn được mà ôm mắt, không dám nhìn vào quang mang tự bạo đó.