Chương 904: Khôi thủ tính cho ai (2)
Ầm ầm!
Trên đỉnh đầu bọn họ, Vạn Vật Mẫu Thủy mà Vệ Ngư Tử mở ra cũng bị lực lượngnày trùng kích cho rung động ầm ầm, tồn tại cơ hồ có thể hóa giải một kích của Nguyên Anh, dưới lực lượng tự bạo của Tân Trạch Tiểu Vương Gia cũng cơ hồ bị xé nát, thổi bay toàn bộ.
- Hự.
Vệ Ngư Tử Cường hành khống chế Vạn Vật Mẫu Thủy này sắc mặt tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi.
Mà theo khói bụi và huyết quang chung quanh dần dần tan đi, cảnh tượng chỗ huyết mãng tự bạo cuối cùng cũng lộ ra, lại thấy mặt đất chỗ đó, không ngờ bị nổ ra một cái hố to phạm vi gần trăm trượng, sâu tới bốn năm trượng, mà chung quanh hố to này đã hoàn toàn không có nổi một viên đá nguyên vẹn, tất cả đều hóa thành bột phấn, ngay cả đài cao bên cạnh cũng trực tiếp mất đi một khối to.
Về phần yêu ma đó thì ngay cả một chút cặn cũng không còn.
- Chết rồi à?
- Yêu ma này cuối cùng cũng chết rồi à?
Các tu sĩ chung quanh lúc này đều ngẩng đầu lên, nhìn thấy hố to đó, cảm thấy nghĩ lại mà sợ, nhưng cũng hưng phấn không thôi.
Lúc này bọn họ thực sự có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn, nghĩ tới từ sau khi yêu ma này xuất hiện, liền biểu hiện ra thực lực đáng sợ như vậy, một mảng huyết vân, cướp lấy huyết khí của mọi người, đại biểu cho Hắc Ám Chi Chủ, quát mắng Tiên Minh và các đại đạo thống Trung Châu, quả thực chính là tư thái vô địch, phong tỏa đài cao, khóa bí cảnh, trước sau mấy lần khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng trong lòng, hiện giờ, cuối cùng đã tan thành mây khói rồi sao?
- Ầm!
Mà lúc này, thiên không trong một phương bí cảnh đó cũng bị một đạo kính quang triệt để xé ra, một đạo thân ảnh cao lớn chen vào, xoay chuyển ánh mắt, lập tức ánh mắt trở nên ngưng trọng, chạy tới chỗ đám người Phương Nguyên, nháy mắt đã vượt qua mấy trăm trượng.
- Các ngươi không sao chứ?
Hắn vừa đến gần, trước tiên nhìn Lý Hồng Kiêu, sắc mặt cuối cùng cũng hòa hoãn lại.
Chính là Tiên Minh Trấn Thủ, hiện giờ cuối cùng cũng cường hành phá được bí cảnh mà vào.
Mà sau hắn, chạy là đại viện chủ của Lang Gia Các, hắn cũng thân hình lướt đi, lại đến chỗ yêu ma đó tự bạo nhìn mấy lần, sau đó phất tay áo bày ra mấy đạo trận pháp, giống như phòng ngừa thứ gì đó lộ ra, sau đó mới thở phào.
- Chúng ta đều không sao...
Vệ Ngư Tử thu hồi Vạn Vật Mẫu Thủy, đám người Phương Nguyên và Lý Hồng Kiêu đứng lên.
Nhất là Lý Hồng Kiêu, sắc mặt nàng ta lộ ra có chút tái nhợt, rõ ràng vừa rồi bị yêu ma đó cuốn lên, suýt nữa thì bị hắn tự bạo giết chết, thực sự đã trải qua một phen tai nạn sinh tử, lúc này vừa mới hồi thần, có điều nàng ta dù sao cũng là Cửu Trùng Thiên công chúa, khí độ tùy thân, không lộ ra thất thần, sau khi trấn định một chút, liền thản nhiên nhìn về phía Phương Nguyên, nhẹ nhàng thở dài.
Tất cả mọi người đều biết tính mạng của nàng ta là được Phương Nguyên cứu, cho rằng nàng ta muốn biểu đạt lòng biết ơn.
Có điều, sau khi Lý Hồng Kiêu hơi định thần, lại bỗng nhiên nói với Phương Nguyên:
- Thì ra đúng là ngươi làm!
Các tu sĩ chung quanh đều ngẩn ra, không biết là ý gì.
Mà Phương Nguyên thì nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Ta chưa bao giờ phủ nhận cả!
Hắn biết Lý Hồng Kiêu đang nói gì.
Vừa rồi vào lúc nguy cấp, hắn cũng thúc thủ vô sách với Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó, nhưng vào lúc khẩn yếu quan đầu, cũng nhớ tới một vật.
Không phải gì khác, chính là hồ lô bệnh dịch lúc trước khi hắn ở Long Miên Sơn Mạch, trảm sát rất nhiều Thí Ôn nhân mã của Cửu Trùng Thiên Ôn bộ, sau đó cuối cùng không thể xử lý, đành phải thu lại, thứ này tự nhiên không thể tùy tiện ném ra, nếu không tới đâu cũng là họa hại, mà Phương Nguyên không muốn tu hành tà pháp, cũng không có hứng thú với nó, nhưng lúc này, trong lúc vô ý lại mang tới công dụng.
Lúc Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó tự bạo, vốn đã muốn ngưng tụ huyết khí vô biên, nhằm có uy lực mạnh hơn.
Phương Nguyên liền dứt khoát mở ra hồ lô bệnh dịch đó, trực tiếp ném tới, theo khí huyết chung quanh trực tiếp tiến vào trong biển máu mà Tân Trạch Tiểu Vương Gia ngưng tụ, thậm chí chảy vào trong cơ thể hắn, mà lúc ấy, cũng là hành động bất đắc dĩ, Phương Nguyên đã nghĩ kỹ rồi, nếu hữu dụng thì có thể thừa cơ cứu người, nếu vô dụng, mình cũng phải mau chóng bỏ chạy!
Có điều, tà vật được Cửu Trùng Thiên coi trọng như vậy, xem ra quả nhiên có vài phần môn đạo.
Thảm trạng cuối cùng của Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó thật sự có chút nhìn ghê cả người.
Đương nhiên, bởi vậy, chuyện Phương Nguyên trảm sát những người của Thí Ôn tất nhiên cũng không giấu được.
Mầm bệnh này cũng ở trong tay mình, còn biện giải thế nào?
Vừa rồi Lý Hồng Kiêu nói ra câu đó, rõ ràng là nhìn thấu điểm này.
Phương Nguyên cũng không chối bỏ, hắn cho rằng mình lúc ấy làm không sai, tất nhiên không thẹn trong lòng.
Cho dù là trước khi đạo chiến bắt đầu, khi Lý Hồng Kiêu ở trước mặt mọi người hỏi hắn, hắn cũng không phủ nhận, mà là trực tiếp hỏi lại, ngược lại khiến Lý Hồng Kiêu không dễ trả lời, không thể ngang nhiên thừa nhận Ôn bộ ở chỗ giao giới Trung Châu và Hoàng Châu bắt người thử bệnh dịch chứ?
Lúc này chuyện này cuối cùng cũng bị vạch trần, Phương Nguyên cũng chỉ là sắc mặt bình tĩnh nhìn Lý Hồng Kiêu.
Lý Hồng Kiêu cũng bình tĩnh nhìn hắn, biểu cảm trên mặt lộ ra có chút phức tạp.
Giống như bình tĩnh, lại giống như không bình tĩnh.
Người xung quanh cũng có chút kinh ngạc nhìn hai người bọn họ, ngay cả vị Tiên Minh Trấn Thủ kia cũng không ngoại lệ.
Đối diện với ánh mắt của Phương Nguyên, qua một lúc, Lý Hồng Kiêu mới đột nhiên nhoẻn miệng cười, nói:
- Có điều ta tha thứ cho ngươi!