Chương 917: Nên về rồi (2)
Một hồi tiệc say, uống tới nửa đêm.
Cho đến khi trăng tàn sao mờ, đã tới sau nửa đêm, đám người Vệ Ngư Tử, Hứa Ngọc Nhân, Vi Long Tuyệt đều cáo từ, đến ngày hôm sau, bọn họ cũng đều có một đống chuyện riêng cần làm, dù sao ba tháng sau cũng gặp lại ở Côn Luân Sơn, đối với mỗi người bọn họ mà nói đều là đại sự, mà hiện giờ, bọn họ tất nhiên có một số chuyện phải đi xử lý trước, tu hành vốn là một chuyện cô độc, bọn họ có thể giống như bạn nhậu nhân gian phàm tục uống rượu một đêm đã là chuyện cực kỳ xa xỉ rồi, vẫn phải trở về quỹ đạo.
Rồi sau đó, Lý Bạch Hồ và Lý Hồng Kiêu cũng đều cáo từ.
Lý Bạch Hồ khi đi, trao đổi một ánh mắt với Phương Nguyên, sau đó cũng đã nhìn hiểu đáp án của Phương Nguyên.
Cho dù cuối con đường này đúng là tử lộ, vậy ít nhất cũng phải đi thử!
Đáp án này kỳ thật cũng giống như hắn nghĩ, người tu kiếm, thường thường đều sẽ có tính tình bướng bỉnh như này.
Bởi vậy hắn cũng không nói gì, cứ vậy cáo từ.
Mà Lý Hồng Kiêu trước khi đi, cũng chỉ là mặt đầy vẻ không vui nhìn Phương Nguyên một cái, không nói tiếng nào bước đi.
Điều này khiến Phương Nguyên có chút kinh ngạc, thầm nghĩ chẳng lẽ mình lại có chỗ nào đắc tội với vị tiểu công chúa này à?
Vậy cũng đành chịu, đắc tội thì đắc tội.
Cuối cùng chỉ còn Tống Long Chúc không đi, thằng ôn này uống rượu say, ở trong sân ôm Toan Nghê ngủ một đêm.
Cũng vào đêm hôm đó, Phương Nguyên đã an bài xong hành trình của mình, hiện giờ cách lúc lên Côn Luân còn có ba tháng thời gian, đây là phải đi một chuyến, mà chuyện tiến vào Lang Gia Các đọc sách mà hắn quan tâm hơn cũng đã có kết quả, thư tay đại viện chủ Lang Gia Các tự tay viết đã được đưa đến tay hắn, bằng vào thư tay này, hắn có thể tự do ra vào Lang Gia Các.
Có điều, hiện giờ hắn cũng không vội đi vào, một là hắn cũng quả thật nên trở về Thanh Dương Tông, thứ hai hắn ở trong đạo chiếnvừa rồi, học trộm các thiên kiêu, lại kiến thức được nhiều thần thông bất phàm như vậy, học được rất nhiều thứ, hiện giờ chính là phải nhân lúc trí nhớ vẫn còn rõ ràng, chậm rãi tiêu hóa những thứ học trộm được này, sau đó dung nhập vào trong tâm pháp tu luyện của mình.
Vào Lang Gia Các, xem quá nhiều điển tịch, ngược lại rất dễ khiến mình tâm rối loạn, những gì học trộm được lần này cũng thành vô ích.
Vừa tính như vậy, về Thanh Dương Tông trước, trên đường chậm rãi nghiên cứu những thứ học trộm được, sau đó ba tháng sau đến Côn Luân Sơn, xem một chút an bài của Tiên Minh, sau đó sẽ giành thời gian tới Lang Gia Các, nghiên cứu kỹ những điển tịch quý giá đó là tốt nhất.
Đương nhiên, trước khi đi, còn có một việc phải xử lý.
Một mảng dược viên đó của Quan Ngạo hiện giờ đã sinh trưởng không tồi, tuy cách lúc thành thục vẫn còn lâu, người ngoài cũng nhất thời không nhìn ra chỗ kỳ dị của dược miêu này, nhưng Phương Nguyên lại biết giá trị của chúng, tất nhiên là không an tâm sau khi mình đi rồi lại để ở Xích Thủy Đan Khê, càng lo giao cho người khác chăm sóc, bởi vậy, vẫn phải mang theo người mới tốt.
Mà mang theo người, trước kia hắn còn không có biện pháp gì hay, hiện giờ lại đã nghĩ tới một điểm.
Không phải gì khác, chính là Kim Tướng Lôi Linh, con cóc đó.
Con cóc này sau khi nuốt mảnh vỡ của Thông Thiên Bí Cảnh ở Thiên Lai Thành Kim gia, trong cơ thể đã tự thành không gian, có thể chứa vật, thậm chí có thể cho người tự do ra vào, nhưng vấn đề là ở chỗ, không gian trong đó là không gian kín, linh khí không thể tuần hoàn, bởi vậy cũng không thích hợp để dược miêu sinh trưởng, cho nên Phương Nguyên vẫn phải nghĩ biện pháp, dùng một đống linh tinh ở bên trong, thiết lập mấy đạo đại trận vận chuyển linh khí chủ đạo mới được!
Điều này đối với Phương Nguyên đã có danh hiệu Đại Trận Sư hiện giờ mà nói, cũng không phải việc khó, vốn hắn cũng không uống quá nhiều rượu, bởi vậy trải qua một đêm thôi diễn, liền thiết lập ra mấy tòa đại trận thích hợp đối với không gian bên trong Lôi Linh Cáp Mô này.
Hiện giờ chỉ chờ đến ngày hôm sau, thu thập xong dược viên liền có thể khởi hành trở về, Phương Nguyên cũng yên tâm.
- Ái chà, thằng khốn đáng ăn đòn đó.
Có điều cũng vào sáng sớm ngày hôm sau, Phương Nguyên đang ngồi xếp bằng thổ nạp, liền nghe thấy một tiếng kêu trong tiểu viện.
Hắn hơi kinh hãi, vội vàng chạy ra, liền thấy Quan Ngạo đang cầm một lọ sành ngồi trên mặt đất chửi đổng, mà Tống Long Chúc đêm qua ở trong tiểu viện ôm Toan Nghê ngủ cả đêm lại đã không thấy đâu, chuyện khác thì nhìn vẫn đều bình thường.
Thấy bộ dạng thở phì phò của Quan Ngạo, Phương Nguyên vội hỏi:
- Xảy ra chuyện gì thế?
Quan Ngạo căm giận nói:
- Chính là tên họ Tống ngày hôm qua, sáng sớm đã trộm nửa bình nước đái mèo của ta mà chạy rồi.
Phương Nguyên:
- ...
Lúc này ngoài Xích Thủy Đan Khê, Tống Long Chúc đang đắc ý dào dạt cưỡi mây mà, vừa cưỡi mây vừa cười to, trong tay ôm một bình rượu, vừa đi vừa thỉnh thoảng lại đổ một ngụm vào miệng, cười nói:
- Thứ tốt thế này, tên ngốc to xác đó không ngờ lại dùng để tưới hoa? Đúng là quá lãng phí, ha ha, Phương đạo hữu, coi như Tống mỗ mượn của ngươi, nhân tình này ngày sau trả lại đi, ha ha...
Đã định ra hành trình, vậy thì không thể kéo dài thời gian.
Phương Nguyên thi triển pháp lực, lấy lên một vườn dược miêu Quan Ngạo trồng, ngay cả bùn đất dày ba bốn trượng cũng bỏ vào trong bụng cóc, đây không phải là một diện tích nhỏ, tuy cóc nuốt vào, cũng có chút phình tới trợn tròn mắt.
Có điều Phương Nguyên cũng không lo lắng, trên thực tế con cóc đó nuốt vào bản nguyên của Thông Thiên Bí Cảnh, không gian còn lớn hơn xa hiện tại thể hiện ra.