Chương 918: Đồng hương tiên hữu (1)
Hiện giờ nhìn thì không gian không đủ, đó là bởi vì những bản nguyên đó vẫn chưa hoàn toàn chuyển hóa thành không gian, theo chúng từ từ luyện hóa, không gian này cũng sẽ không ngừng mở rộng, nếu cuối cùng bản nguyên đó hoàn toàn bị luyện hóa, chút dược viên này cũng không tính là gì.
Mà sau khi làm xong những chuyện này, Phương Nguyên liền đi xem pháp chu mà trước đây nhờ Tôn quản sự giúp chọn.
Hắn lần này về Vân Châu Thanh Dương Tông, đường xá không gần, chỉ bằng vào lực lượng đằng vân của mình, không khỏi quá nặng nề, bởi vậy, vẫn phải mua một chiếc pháp chu thay cho đi bộ thì tốt hơn, có điều cái thứ pháp chu này tuy phổ biến, nhưng phẩm chất lại khác nhau, tốc độ và mức độ thoải mái tự nhiên cũng khác nhau, nguyên nhân Phương Nguyên nhờ Tôn quản sự giúp lựa chọn, là vì Luyện Phong Hào là cửa hàng luyện bảo lâu đời, vốn cũng kinh doanh sinh ý này, pháp chu từ chỗ bọn họ lựa chọn ra, bất kể giá như thế nào, phẩm chất cũng khẳng định không kém.
Mà Tôn quản sự cũng không khiến hắn thất vọng, rất nhanh liền sai người điều khiển một chiếc pháp chu tới, Phương Nguyên sau khi xem qua cũng rất hài lòng.
Pháp chu này dài hơn mười hai trượng, thân thuyền làm từ huyền mộc, khung làm từ tinh thiết, phân làm hai tầng trên dưới, phòng đan, phòng sách, sảnh pháp cái gì cần có đều có, không gian cũng rất rộng lớn, chung quanh còn bố trí đại trận hộ pháp, rất là thần diệu, theo lý mà nói, pháp chu cũng thuộc về trình độ pháp bảo, có điều Phương Nguyên đã kiểm tra qua, đã xác định chắc chắn, pháp chu này kỳ thật đã đạt tới trình độ pháp bảo cao cấp, đúng là không tồi.
Trong pháp trận, bỏ đủ linh thạch, lúc toàn lực thôi động, tốc độ cũng không chậm hơn tu sĩ Kim Đan toàn lực mà bay.
Nếu đã xác định, Phương Nguyên liền chuẩn bị mang linh tinh tới trả tiền, chỉ có điều đệ tử Luyện Phong Hào này lại không chịu nhận, chỉ nói Phương Nguyên từng giúp bọn họ giành được danh hiệu khôi thủ khí đạo, ân trọng như núi, Luyện Phong Hào trước đây đưa tới thần đan dưỡng khí, hắn cũng không nhận, thật sự khiến thiếu chưởng quỹ của bọn họ áy náy, chiếc pháp chu này vốn là pháp bảo mà thiếu chưởng quỹ đặc biệt đưa tới báo đáp Phương Nguyên.
Phương Nguyên nghe thấy những lời này, cám ơn thiếu chưởng quỹ, nhưng vẫn muốn trả tiền, trả ba ngàn linh tinh.
Theo đánh giá của bản thân hắn, phí tổn ba ngàn linh tinh đã là cao rồi.
Có điều mấy vị đệ tử Luyện Phong Hào đó thấy Phương Nguyên cố ý đưa tiền, lại đành bất lực, chỉ có thể nhận lấy, nhưng trên đường trở về lại không nhịn được mà thảo luận:
- Hắn có phải không biết chiếc pháp chu này từng có người ra giá hai vạn linh tinh, thiếu chưởng quỹ chúng ta cũng không bán không?
...
Trước khi xuất phát, Phương Nguyên cũng thu mua không ít vật tư quý giá, chuẩn bị mang về cho Thanh Dương Tông.
Hiện giờ giá trị con người của hắn cũng không thể nói là quá thấp, bất kể là thù lao khi ở Ô Trì Quốc, hay là thu nhập có được sau khi tới bí cảnh của Thiên Lai Thành Kim gia, hay là phần thưởng hiện giờ có được sau đại khảo lục đạo, giá trị trong đó thật sự khó có thể đánh giá.
Những thứ này tuy đều giá trị xa xỉ, nhưng đối với hắn mà nói, hiện giờ cũng không đáng là gì, chỉ để lại một số đồ cần thiết, những cái còn lại thì đều mang ra, đổi lấy đại lượng linh tinh, sau đó lại từ các nơi như Xích Thủy Đan Khê, Thanh Sơn Trận Viện, thu mua rất nhiều vật tư, dựa vào thân phận hiện giờ của hắn, những nơi đó đều cho hắn ưu đãi cực lớn.
Như vậy lại trì hoãn hai ba ngày, Phương Nguyên mới chuẩn bị xong tất cả, từ biệt đám người Cầu Long Chân Nhân, Tử Tiêu Động Chủ của Xích Thủy Đan Khê, Phương Nguyên liền cùng Quan Ngạo, Toan Nghê, Bạch Miêu đi lên pháp chu, sáng sớm đã xuất phát, nhắm thẳng tới Vân Châu.
Vừa lên đường, cũng thật sự có chút kích động, ở trong lòng hắn, thực sự coi Thanh Dương Tông là sư môn.
Đương nhiên, nói thật ra, phần cảm giác thân thiết này, cũng đã trải qua vài lần biến hóa.
Ngẫm lại lúc ban đầu, mình chỉ là một vị đệ tử hàn môn, nằm mơ cũng muốn tiến vào Thanh Dương Tông, bởi vậy lập chí khổ học, mười năm không ngừng. Nhưng cuối cùng lại vào lúc huy hoàng nhất của nhân sinh, bị một chiếu thư của Thanh Dương Tông đánh cho từ trên mây rơi xuống vũng bùn.
Khi đó, nói trong lòng hắn không oán hận thì là không thể.
Hắn không oán hận, chỉ không muốn để oán hận làm rối loạn tâm cảnh của mình, mất đi lòng tiến thủ mà thôi.
Rồi mà về sau, hắn vào Thanh Dương Tông làm từ tạp dịch, cũng kiến thức được một số loạn tượng trong tiên môn, trong nội tâm cũng thực sự không có lòng đồng tình gì cả, chỉ một lòng muốn tu hành thật tốt, cho dù là lúc tiến vào Ma Tức Hồ thí luyện, hắn cũng chỉ là muốn kết thúc một phần trách nhiệm của mình, chứ không phải nói trong lòng hắn thực sự có lòng cảm tạ đối với tiên môn.
Nếu nói tới khi hắn thực sự sinh ra cảm giác thân thiết với Thanh Dương Tông, ngược lại là lúc hắn bị bức phải rời khỏi tiên môn.
Khi đó, hắn dưới tình huống chắc chắn phải chết, tiên môn phải chịu rất nhiều áp lực, sai ba vị tử sĩ đưa hắn rời khỏi, trên đường đi, lại thấy càng nhiều đệ tử Thanh Dương Tông hơn vì một đạo chiếu lệnh của tiên môn, dũng cảm quên mình mà tới giúp mình thoát vây, thậm chí còn nhìn thấy thân ảnh của tọa sư Chu tiên sinh của mình, khi đó, ở đáy lòng Phương Nguyên đã biết phần nhân quả này không dễ chặt đứt.
Dù sao, có rất nhiều đệ tử Thanh Dương lấy tính mạng của bọn họ ra để đổi lấy mạng của mình.
Cũng từ khi đó, mình đã thực sự trở thành đệ tử Thanh Dương Tông.
Nếu nhận định Thanh Dương Tông là sư môn của mình, vậy thì phải việc mà mỗi một đệ tử của Thanh Dương Tông nên làm.