Chương 920: Trảm yêu trừ ma là sai à? (1)
- Nếu Phương tiểu hữu đã hỏi, chúng ta tất nhiên không dám giấu diếm, có điều, nói thật, Thanh Dương Tông mấy năm nay... Hoặc là nói Việt Quốc ngũ đại tiên môn đi, ngày tháng của bọn họ đều không được dễ chịu cho lắm.
- Ồ?
Phương Nguyên ngồi ngay ngắn lại, bình thản nói:
- Tiền bối có thể nói tường tận chút không?
Mời những người này tới đây, Phương Nguyên vốn cũng có ý hỏi thăm một chút tình hình gần đây của tiên môn Vân Châu, không ngờ, mấy người này vừa mở miệng, liền nói ra những lời khiến hắn có chút lo lắng, không khỏi ngồi ngay ngắn lại, tâm tình cũng hơi trầm xuống...
- Phương tiểu hữu, Bạch Trạch Quốc và Việt Quốc chúng ta cách nhau không xa, đối với tình hình gần đây của Việt Quốc mặc dù cũng có nghe nói, có điều chuyện chi tiết dù sao vẫn không hiểu nhiều lắm, chỉ có thể chuyển cáo một số chuyện mà chúng ta nghe nói, nếu có chỗ nào không đúng, xin đừng trách!
Phương Nguyên nghe thấy những lời này, thản nhiên nói:
- Tất nhiên là như vậy rồi, các vị tiền bối cứ nói đừng ngại!
Mấy vị tu sĩ đó nhìn nhau một cái, Trịnh lão tu sĩ nhìn có vẻ lớn tuổi nhất thở dài một tiếng, nói:
- Nói thật, Âm Sơn Tông và ngũ đại tiên môn của Việt Quốc rốt cuộc là xảy ra hiềm khích như thế nào, chúng ta không biết, chỉ nghe nói một quảng được lưu truyền rộng nhất ở Vân Châu, đại ý là nói, năm năm trước, từng có đệ tử chân truyền của Âm Sơn Tông đến Việt Quốc hành tẩu, lại ở Việt Quốc Vân Phù Sơn bị một vị đệ tử Thanh Dương Tông chém chết, Âm Sơn Tông phái người tới hỏi tội, kết quả Thanh Dương Tông không những không nhận, ngược lại liên hợp với tứ đại tiên môn khác của Việt Quốc cùng đối kháng,cho nên mới dẫn phát xung đột liên tiếp về sau, đến nỗi ầm ĩ tới bộ dạng hiện giờ!
Mấy người bọn họ nói xong, cũng nhìn trộm sắc mặt của Phương Nguyên.
Rất rõ ràng, bọn họ được nghe nói không chỉ có như thế, trong lời đồn đó còn nói, người trảm sát đệ tử chân truyền Cam Long Kiếm kia của Âm Sơn Tông chính là một vị kỳ tài thiên kiêu của Thanh Dương Tông trong truyền thuyết, mà kỳ tài thiên kiêu đó không phải chính là vị lục đạo khôi thủ trước mắt này à?
Phương Nguyên phát hiện ánh mắt của bọn họ, bất động thanh sắc, cầm chén trà lên uống một ngụm, nói:
- Tiền bối cứ tiếp tục nói đi!
Vị Trịnh lão tu sĩ đó vội vàng gật đầu, thở dài nói:
- Nghe nói, vị đệ tử Âm Sơn Tông vẫn lạc ở Việt Quốc cũng rất được sủng ái, việc này vừa xảy ra, cao tầng của Âm Sơn Tông tất nhiên là tức giận, vốn định trực tiếp phái cao thủ tới Thanh Dương Tông diệt môn, nhưng không ngờ, Thanh Dương Tông và tứ đại tiên môn khác của Việt Quốc đã kết minh, nhất trí đối ngoại, cũng khiến cho Âm Sơn Tông có chút ném chuột sợ vỡ đồ, hơn nữa Vân Châu Tiên Minh cũng ra mặt khuyên can, Âm Sơn Tông khó xử, lúc này mới không thực sự đánh nhau...
Phương Nguyên âm thầm gật đầu, trong mấy năm ra ngoài du lịch, tuy hắn một lòng tu hành, nhưng thỉnh thoảng có rảnh cũng lưu tâm tới tin tức có liên quan tới Vân Châu, biết Âm Sơn Tông và Việt Quốc Ngũ Tông nếu thật sự khai chiến, tin tức này tất nhiên sẽ truyền khắp thiên hạ.
Bởi vậy cũng có thể nhìn ra được, suy tính của Thanh Dương Tông và Việt Quốc Ngũ Tông lúc ấy cũng không tồi.
Lúc ấy bọn họ muốn dốc hết sức bảo vệ Phương Nguyên, chính là biết có Tiên Minh tồn tại, nhất định sẽ không cho phép Âm Sơn Tông gây chiến.
- Chỉ có điều...
Trịnh lão tu sĩ cười khổ một tiếng, nói:
- Âm Sơn Tông được gọi là đệ nhất đại tiên môn của Vân Châu, há lại chịu nuốt xuống cục tức này, tuy ngoài mặt thì không đánh nhau, nhưng thù này đã kết, giữa Âm Sơn Tông và Việt Quốc ngũ đại tiên môn, âm thầm chèn ép và giao phong lại không hề ít, mấy năm đầu còn đỡ, nhưng theo thời gian càng dài, Việt Quốc ngũ đại tiên môn lại có chút không chống đỡ được.
- Nuốt không trôi cục tức này?
Phương Nguyên lạnh lùng cười, thầm nghĩ:
- E là không chịu nổi áp lực của Nam Hoang Thành?
Đối với mâu thuẫn chân chính của sự kiện đó, hắn lại hiểu biết nhiều hơn so với những tu sĩ vừa tới quốc độ này. Âm Sơn Tông lúc đó, chính là là vì Nam Hoang Thành mới ra mặt, quan trọng hơn là, lúc ấy chết ở Vân Châu, cũng không chỉ là vị đệ tử chân truyền của Âm Sơn Tông kia, trong bóng tối còn có rất nhiều Yêu Tướng thực lực không tầm thường đều bị cô cô của Lạc Phi Linh một hơi giết sạch, luận về tổn thất, Nam Hoang Thành so với Âm Sơn Tông thì phải chịu nhiều hơn, nói là Âm Sơn Tông nuốt không trôi cục tức này, chẳng thà nói là Nam Hoang Thành nuốt không trôi cục tức này!
Trong lòng nghĩ lại một lượt, Phương Nguyên ngẩng đầu nói:
- Âm Sơn Tông đã làm những gì rồi?
- Chuyện xảy ra trong mấy năm nay thực sự không ít, cũng không tiện nhất nhất kể ra hết!
Vị Trịnh lão tu sĩ kia thở dài:
- Chỉ mấy chuyện mà lão phu được nghe qua mà nói, hạ thủ này thực sự không nhẹ, đệ tử ra ngoài lịch luyện đều bị trảm sát, sinh ý trải rộng các nơi bị quét sạch, trưởng lão chấp sự đóng giữ ở bên ngoài cũng bị giết, đều là chuyện mà lúc nào cũng có thể thấy được..
Nghe thấy từng sự kiện này, mày Phương Nguyên dần dần nhíu lại.
Vị Trịnh lão tu sĩ đó cảm ứng được sát khí trên người hắn, không dám nói thêm nữa, chỉ cười khổ nói:
- Nói tóm lại, lúc ấy trưởng lão và đệ tử của Thanh Dương Tông hành tẩu hoặc là đóng giữ ở bên ngoài có đại bộ phận đều bị ám sát, trong đó thậm chí còn bao gồm một vị trưởng lão cảnh giới Kim Đan, hết cách, Thanh Dương Tông chỉ có thể khẩn cấp triệu hồi tất cả trưởng lão đang ở bên ngoài hồi sơn, phong môn tự thủ, nhưng luôn có một số tình huống đặc thù, không thể trở về đúng lúc, cuối cùng,đều bị Âm Sơn Tông chèn ép và tàn sát...