Chương 923: Là ngươi đã quay về rồi à? (2)
Thanh âm trong xe ngựa trầm mặc một lát, mới thản nhiên nói:
- Việt Hoàng một lòng muốn làm khó dễ Thanh Dương Tông, mỗi người ở Việt Quốc đều biết, nhưng Lĩnh Nam Kiều gia ta đã phân rõ giới tuyến với Thanh Dương Tông, đệ tử trong gia tộc bái vào Thanh Dương Tông cũng đều đã gọi về nhà. Hiện giờ, chúng ta chỉ là chuẩn bị chút tài nguyên cho gia tộc mình, các ngươi sao lại ngăn cản?
- Phân rõ giới hạn?
Vị thống lĩnh Thần Vệ Quân kia mỉm cười một tiếng, sau đó nhìn chằm chằm xe ngựa đó:
- Hiện giờ nghe nói đại nạn sắp tới, các môn các phái đều liều mạng tích trữ vật tư tài nguyên, cái này ta cũng lý giải, nhưng ta nghĩ không thông là Lĩnh Nam Kiều gia các ngươi chỉ là thế gia tu chân nho nhỏ, cùng lắm cũng chỉ có mười mấy người tu hành, lại muốn mua nhiều linh thạch và thần khoáng như vậy làm gì?
Thanh âm trong xe ngựa vang lên:
- Đó là chuyện có Kiều gia chúng ta, không cần tướng quân quan tâm!
Thống lĩnh Thần Vệ Quân đó cười cười, đột nhiên biến sắc, trầm giọng quát:
- Kệ cho tiểu nương bì ngươi tranh cãi, hừ, Lĩnh Nam Kiều gia các ngươi ngoài mặt đã phân rõ giới hạn với Thanh Dương Tông, lại âm phụng dương vi, âm thầm giúp Thanh Dương Tông quay vòng vật tư, tưởng bản tướng quân không biết à?
Dứt lời, vung tay quát:
- Toàn bộ kê biên tài sản, một con kiến cũng không cho phép đi qua!
- Tuân mệnh!
Thần Vệ Quân phía sau hắn nghe thấy những lời này, lập tức hét lớn, mấy trăm người ầm ầm lao về phía pháp chu.
Những Thần Vệ Quân này đại bộ phận đều là tu vi Luyện Khí hậu kỳ, thực lực không tầm thường, mà hơn hai mươi vị hộ vệ của Lĩnh Nam Kiều gia đó cao nhất cũng chỉ là cảnh giới Luyện Khí bát tầng, thực lực của hai bên chênh lệch quá xa, lập tức đều kinh hãi, sắc mặt kinh biến.
- Vương đình Việt Quốc các ngươi ỷ vào thế của ai mà dám làm xằng làm bậy như vậy?
Mà thấy biến cố này, nữ tử trong xe ngựa giống như cuối cùng không nhịn được, rầm một tiếng đánh nát xe ngựa, lao thẳng ra.
Nữ tử này này rất là trẻ tuổi, mặt mày xinh xắn, mặc váy màu vàng nhạt, mắt lạnh lẽo quét nhìn xung quanh, sau đó trong nháy mắt, tay bấm pháp ấn, bên cạnh nhất thời pháp lực gào thét, có băng sương ngưng kết, hóa thành mấy trăm đạo phi kiếm, bức thẳng tới Thần Vệ Quân đang xông tới gần pháp chu, mấy người lao lên trước nhất lập tức liền bị băng sương chấn nhiếp, liều mạng hét thảm.
Nữ tử này nhìn thì tuổi tác không lớn, nhưng rõ ràng là cảnh giới Trúc Cơ, nàng ta vừa ra tay, sát khí lẫm liệt, cũng khiến Thần Vệ Quân đại đa số chỉ có cảnh giới Luyện Khí hoảng sợ, trừ mấy người bị thương ra, những người còn lại đều xoạt một tiếng lui về phía sau.
- Ngang nhiên kháng lệnh thần vệ vương đình, tội không thể tha, hôm nay dứt khoát bắt hết!
Nhưng này thống lĩnh Thần Vệ Quân này dường như đã sớm chờ lúc này, thấy thế liền bật cười lạnh lùng.
- Ầm!
Kim đao sau lưng hắn ào tay, hét to một tiếng, hỏa quang đầy trời, chém thẳng về phía nữ tử trong không trung.
Nữ tử đó mặt lộ sát ý, không hề sợ hãi, dứt khoát trực tiếp bấm pháp ấn, xoay người trực tiếp lao tới thanh hỏa đao này, mấy chục đạo băng kiếm bên cạnh bay múa, chặn lấy kim đao, thậm chí ngay cả hỏa ý trong hư không xung quanh đều bị đè ép xuống, đồng thời quát khẽ:
- Phong thuỷ có luân hồi, đại đạo có càn khôn, Việt vương đình các ngươi hung ác điên cuồng như vậy, không sợ một ngày kia sẽ phải chịu báo ứng à?
- Báo ứng?
Thống lĩnh Thần Vệ Quân đó rơi vào hạ phong, lại không sợ chút nào, cười to:
- Bản tướng quân chính là báo ứng, không ngờ hôm nay lại gặp may mắn, không ngờ bắt được một con cá chép xinh đẹp, Thanh Dương thiên kiêu đúng không, cùng bản tướng quân trở về vui vẻ một chút đi.
Trong tiếng cười lớn, hắn đột nhiên nhìn về phía sau, quát:
- Còn chưa động thủ?
Theo một tiếng hét lớn này của hắn rời miệng, ba lão giả áo xám đi theo phía sau hắn cũng đồng thời tuôn ra pháp lực, phi thân bay tới, thi triển thần thông, không ngờ đều là tu vi cảnh giới Trúc Cơ, thậm chí bên trong ba người bọn họ, yếu nhất cũng đã là tu vi Trúc Cơ trung kỳ, xấp xỉ với nữ tử váy vàng, bốn người liên thủ, lập tức vây nữ tử váy vàng ở giữa.
Cùng lúc đó, hơn trăm Thần Vệ Quân cũng hét lớn một tiếng, đấu với những hộ vệ của thương đội.
Bởi vậy, thương đội của Lĩnh Nam Kiều gia này lập tức rơi vào hạ phong, căn bản không chống đỡ được, mắt thấy đã có vô số thần vệ xông tới trước pháp chu, ném xích sắt màu đen, trói lấy pháp chu, sau đó thì kéo sang bên.
Nhìn thấy một màn này, nữ tử áo vàng vừa lo vừa giận, lại cũng không thể làm được gì.
Có điều cũng đúng lúc này, pháp chu của Phương Nguyên chậm rãi lái tới trời cao, từ trên cao nhìn xuống.
Sau đó Phương Nguyên nhíu mày, buông sách trong tay, thấp giọng nói:
- Giết đi!
Quan Ngạo lúc này đã hưng phấn cởi bỏ nho bào, thay thiết giáp, xách đại đao màu đen, nói:
- Giết thế nào?
Phương Nguyên nói:
- Giết cẩn thận một chút, người xấu thì một tên cũng không được buông tha, người tốt thì một người cũng không được ngộ thương!
Quan Ngạo ngẩn ra, nhíu mày nói:
- Làm sao mà phân biệt được tốt xấu?
Phương Nguyên nói:
- Gây khó dễ cho Thanh Dương Tông thì đều coi là người xấu.
Quan Ngạo lúc này đã minh bạch, gật đầu thật mạnh, nói:
- Tốt.
Nói xong liền hét to một tiếng, từ trên pháp chu nhảy xuống, đại đao màu đen trong tay thuận thế vung lên, lại chỉ nghe ầm một tiếng, một đạo đao khí cuồng bạo khó có thể hình dung quét tới, trong đao khí đó không ngờ lờ mờ có hơn mười hung thú thú linh bay múa, mà ở ngoài đao khí, còn lờ mờ phủ lên một tầng hỏa khí như ẩn như hiện, phần phật giống như cuồng phong, từ trong không trung quét tới.