Chương 924: Uống trà đi, sắp nguội rồi (1)
- Ầm ầm...
Những Thần Vệ Quân đang vây quanh pháp chu không kịp đề phòng, lập tức bị hỏa khí cuốn lấy, ngay cả tiếng hét thảm cũng không kịp phát ra, liền đã hóa thành tro bụi.
Chung quanh pháp chu, lập tức xuất hiện một lỗ hổng lớn.
- Người nào?
Liếc thấy một đao này, thống lĩnh Thần Vệ Quân cùng với ba vị lão giả áo xám chung quanh hắn cũng đều kinh hãi.
Trong nhất thời không để ý tới nữ tử váy vàng nữa, vừa sợ vừa giận nhìn về phía trên đỉnh đầu.
Ầm!
Sau đó bọn họ liền nhìn thấy một cự hán giống như sơn thần, từ trong pháp chu trên từ đỉnh đầu nhảy ra, nặng nề hạ xuống đất, đập ra một hố sâu cực lớn, sau đó hắn lại thuận thế từ dưới đất nhảy lên, trực tiếp vung đại đao, xông về phía các Thần Vệ Quân còn lại, đại đao trong tay thuận thế vung chém, liền thấy từng Thần Vệ Quân nhục thân vỡ nát.
- Cao thủ từ đâu ra vậy?
- Cùng tiến lên...
Nhìn thấy một màn này, bốn người bọn thống lĩnh Thần Vệ Quân đều hít một hơi lạnh, vội vàng xông lên.
Cũng là nữ tử váy vàng đó đột nhiên bị người ta quên đi, vẻ mặt có chút kinh ngạc thu pháp lực, nàng ta ngơ ngác nhìn cự hán cầm đao đó, dường như qua một lúc, mới nhận ra thân phận của hắn, trên mặt lộ ra thần sắc kinh hỉ.
Sau đó rất nhanh, nàng ta liền có phản ứng, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía pháp chu đang đỗ trong không trung.
Thần sắc đó rõ ràng là vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng:
- Là... Là ngươi đã trở lại à?
Gần quan khẩu này nháy mắt đã loạn thành một đoàn, cự hán cầm đao từ trên trời hạ xuống đó quả thực giống như thần minh, cuồng đao vũ động, trảm sát Thần Vệ Binh đó giống như xé giấy. Thậm chí nhìn ra được, hắn căn bản không phải là đang tận lực trảm sát, mà là là đang tận hết khả năng thu lại lực lượng, để tránh làm bị thương đến người khác, bằng không tất cả mọi người đứng dậy xếp thành hàng cũng không đủ cho một đao của hắn chém!
- Đây là lực lượng cảnh giới gì thế.
Các tu sĩ chung quanh trạm kiểm soát ai nấy đã sớm thấy mà ngây người, nhìn cự hán đó giống như hung thần đại khai sát giới.
- Ầm ầm..
Mà vị thống lĩnh Thần Vệ Quân và ba vị lão giả áo xám kia thì đều vừa sợ vừa giận, bọn họ vốn muốn trực tiếp tiến lên ngăn cản cự hán đó, nhưng vừa lao ra được một nửa, lại không dám lao nữa, không hẹn mà cùng lui ra xa mấy chục trượng, liều mạng tế ra các loại phù triện, pháp khí, thậm chí còn có một kiện pháp bảo quý như tính mạng, từ xa đánh về phía cự hán đó.
- Vù...
Nhưng cự hán đó cảm ứng được, lại chỉ đột nhiên quay đầu, phung mang trợn má thổi ra một hơi.
Trong một thoáng đó, không trung giống như nổi lên cuồng phong, pháp bảo vỡ nát, liệt diễm tắt phụt, tan thành mây khói.
Bởi vậy, cho dù là thống lĩnh Thần Vệ Quân đó cùng với ba vị lão tu ám xáo bên cạnh hắn, cũng đều lập tức bị chấn cho sau lưng lạnh toát.
Mà trong quá trình này vị đại tiểu thư của Lĩnh Nam Kiều gia kia lại không quan sát chiến đấu trong sân, nàng ta chỉ ngơ ngác nhìn chiếc pháp chu trong không trung, trên mặt rõ ràng là đang cười, nhưng lại có hai hàng nước mắt chảy xuống.
Cửa pháp chu chậm rãi mở ra, lộ ra một đạo bóng xanh bên trong.
Phương Nguyên chắp hai tay sau lưng, xuất hiện trong cửa thuyền, nhìn xuống phía dưới, cười nói:
- Đã lâu không gặp, tiểu Kiều sư muội!
Nữ tử váy vàng tâm thần vẫn đang căng ra, lòng đầy vui mừng nhưng lại không dám xác định khi nhìn thấy bóng xanh đó, bóng ma trong lòng cuối cùng cũng hoàn toàn tan đi. Lộ ra khuôn mặt tươi cười xinh như hoa, nàng ta hơi kích động, dường như muốn trực tiếp xông tới trên pháp chu, nhưng vẫn nhịn được, nhẹ nhàng thi lễ về phía không trung, run run nói.
- Sư muội bái kiến Phương Nguyên Phương sư huynh...
- ...
- ...
Lại được nghe thấy xưng hô này, biểu cảm trên mặt Phương Nguyên dường như có chút phức tạp.
Hắn chậm rãi từ trên pháp chu, đạp hư không đi xuống, đồng thời quan sát đồng môn mấy năm không gặp này.
Lại thấy tiểu Kiều sư muội hiện giờ đã thành thục hơn rất nhiều, vóc người cũng cao lên một chút, vẻ non nớt trong ánh mắt đã vơi đi, cũng lờ mờ có thêm ý vị phong sương, một thân tu vi, tất nhiên cũng hơn xa này xưa, không ngờ đã là tu vi Trúc Cơ trung kỳ, hơn nữa với thần niệm của hắn, dưới quan sát kỹ càng như vậy, cũng phát hiện tiểu Kiều sư muội này chính là tam mạch đạo cơ, đã tính là không tồi.
- Tu vi đề thăng, không tồi!
Phương Nguyên quan sát một chút tiểu Kiều sư muội từ trên xuống dưới, cười khẽ khen một câu.
Trên mặt tiểu Kiều sư muội lộ ra vẻ vui sướng, môi nhếch lên, đang muốn nói gì đó.
Phương Nguyên lại vỗ vai nàng ta, nói:
- Chỉ là vận chuyển thần thông vẫn thiếu hỏa hậu, vẫn phải bỏ thêm công sức!
Tiểu Kiều sư muội:
- ... Biết rồi!
...
Cũng đúng vào lúc này, trong không trung, gần trăm Thần Vệ Quân đã bị Quan Ngạo giết cho gần hết, mà thống lĩnh Thần Vệ Quân đó thật sự đã bị sự hung ác điên cuồng của Quan Ngạo dọa sợ, hắn cũng thông minh, không dám xông lên ngăn cản Quan Ngạo, nhưng ba lão tu áo xám này lại không nhịn được mà liên thủ xông lên, muốn mượn bí bảo xích sắt nào đó trói Quan Ngạo lại, sau đó bị Quan Ngạo lật tay một đao chém tới...
Chỉ một đao mà thôi!
Xích sắt đó liền liên tiếp đứt đoạn, sau đó ba vị lão tu áo xám liền hóa thành một đống tro bụi...
Khi giết bọn họ, quả thực so với giết những Thần Vệ Quân bình thường thì còn thoải mái hơn.
Đại khái là vì Thần Vệ Quân cứ chen lại với nhau, ở giữa lại xen lẫn rất nhiều tu sĩ bình thường, còn có hộ vệ Kiều gia, không tiện thi triển, cũng là khi trảm sát ba vị lão tu này, bọn họ đều ở trong không trung, không có chướng ngại gì tồn tại!