Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 926 - Chương 926: Một Bước Lên Núi (1)

Chương 926: Một bước lên núi (1)
- Lúc trở về sơn môn, tính mạng trưởng lão đã như mành treo chuông, cho tới nay vẫn chưa lành, hiện tại chúng ta tốn bao công sức, vận chuyển các loại vật tư về trong núi, kỳ thật cũng là để vận một loại bảo dược chữa thương về núi, luyện đan chữa thương cho lão nhân gia hắn mà thôi.

Phương Nguyên nghe vậy, trong lòng không khỏi trầm xuống.

Tuy đã được nghe nói về tình cảnh hiện giờ của Thanh Dương Tông, nhưng vẫn không ngờ lại quẫn bách đến mức này.

- Lần này ta cũng mang theo chút linh dược bảo đan trở về, chờ ta về tới núi là được rồi!

Phương Nguyên thở dài một tiếng, nhìn tiểu Kiều sư muội, nói:

- Hiện giờ ngươi cũng trưởng thành rồi, cũng có thể một mình chống đỡ một mặt!

- Ta cũng là không có biện pháp.

Tiểu Kiều sư muội miễn cưỡng cười cười, nhưng cũng không biết nhớ tới gì đó, nước mắt lại rơi ào ào, run giọng nói:

- Những người đó quá độc ác, rất nhiều sư huynh sư tỷ lộ diện ở bên ngoài của chúng ta đều bị bọn họ giết, ngay cả Vu Tình tỷ nàng ta cũng...

Phương Nguyên biến sắc, trong lòng hơi trầm xuống.

Không khí trong Pháp chu lộ ra có chút áp lực.

Tiểu Kiều sư muội không nhẫn tâm nói tiếp, chỉ ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn Phương Nguyên.

Phương Nguyên lẳng lặng ngồi hồi lâu, biểu cảm trên mặt đều đã biến mất, trong lòng dường như có vô số lời muốn nói, nhưng cuối cùng hắn lại chỉ chậm rãi rót đan trà cho tiểu Kiều sư muội, nói khẽ:

- Uống trà đi, sắp nguội cả rồi!

Lúc trước Việt Quốc ngũ đại tiên môn quyết định muốn hợp lực đối kháng Âm Sơn Tông, tất nhiên là có tự tin của họ.

Mà tự tin này cũng rất đơn giản, đơn giản chính là ngũ đại tiên môn liên thủ, liền có thể kinh doanh Việt Quốc bền chắc như thép, Âm Sơn Tông muốn vươn tay vào cũng không dễ dàng, chỉ có điều, sự phát triển của tình thế lại nằm ngoài dự kiến của bọn họ, dưới áp lực cường đại của Âm Sơn Tông, nội bộ của ngũ đại tiên môn đều xuất hiện rất nhiều vấn đề, dẫn tới liên minh này không kiên trì được quá lâu đã cứ như vậy sụp đổ...

Ngũ đại tiên môn sụp đổ, cộng thêm hoàng thất Việt Quốc quật khởi, tất nhiên là càng ở vào xu hướng suy tàn.

Mà trong loại xu hướng suy tàn này, bị bức phải phong sơn, sinh ý các nơi đều bị phá huỷ, thậm chí là một số đệ tử ra ngoài bị giết là chuyện không thể tránh khỏi, so sánh với một loạt biến hóa đó, cái chết của Vu Tình cũng chỉ có thể xem như việc nhỏ không đáng chú ý!

Phương Nguyên không để tiểu Kiều sư muội nói tiếp, chính là muốn nắm đại cục trước.

Chỉ là...

Nhớ tới nữ tử từng kề vai chiến đấu với mình trong Ma Tức Hồ, trong lòng hắn vẫn có một loại cảm xúc khác thường dâng lên.

Rót một ly đan trà, sau đó Phương Nguyên không nói gì nữa.

Pháp chu bay về phía Việt Nam chi địa, sau đó rất nhanh liền tiếp cận Thanh Dương Tông.

Trên đường đi, Thần Vệ Quân của Việt vương đình không đuổi giết nữa, cũng không gặp phải cường địch gì, sau một ngày, pháp chu của Phương Nguyên liền dừng trước sơn môn của Thanh Dương Tông, từ rất xa hắn có thể nhìn thấy trong dãy núi, sương mù mờ mịt, dưới quang mang hoàng hôn, có thể mơ hồ nhìn thấy một mảng linh quang bao phủ trên dãy núi, như ẩn như hiện, giống như một cái lồng cực lớn.

Phương Nguyên nhìn một cái, tất nhiên là nhận ra được, đây là bộ dạng hộ sơn đại trận được thôi động toàn diện.

- Phương Nguyên sư huynh, ngươi ở đây đợi chút, ta đi mời người mở đại trận!

Tiểu Kiều sư muội thần sắc có chút kích động, cười nói:

- Các sư trưởng nghe nói ngươi trở về, nhất định sẽ rất cao hứng.

Vừa nói nàng ta vừa xuống pháp chu.

Sau một thoáng, chỉ thấy đại trận trước sơn môn từ từ mở ra một thông đạo, vừa hay có thể đủ cho pháp chu bay vào.

Có thể nhìn thấy trong đại trận, lộ ra mấy đệ tử thủ trận Thanh Dương Tông mặc áo đỏ, lúc này đều ở trong đại trận, có chút vừa sợ lại vừa hiếu kỳ nhìn về phía Phương Nguyên, có điều kỳ quái là, lại không thấy có trưởng lão hoặc chấp sự tới đón...

Có điều lúc này, tất nhiên không phải là lúc chú trọng phô trương, Phương Nguyên điều khiển pháp chu, chậm rãi lái vào sơn môn.

Đỗ pháp chu ở trong một mảng sơn cốc, hắn liền cùng đám người tiểu Kiều sư muội đi tới Thanh Dương chủ phong.

Hiện giờ trở về sơn môn, nhìn cảnh vật ngày cũ, rõ ràng ở ngay trước mắt, Ngọc Phong Nhai, Quỷ Khốc Nham, Tạp Dịch Các, Tiểu Trúc Phong cùng với ngũ phong thập nhị cảnh khác, núi xanh như trước, nước xanh róc rách, đạo uẩn tiên điện, thật sự xinh đẹp không nói nên lời, chỉ là có lẽ do về vào lúc hoàng hôn, luôn cảm thấy cảnh vật ngày cũ của Thanh Dương Tông giống như phủ lên một tầng bi ai, thiếu rất nhiều sinh cơ.

Không biết vì sao, đến lúc này, vẫn không có chấp sự hoặc là trưởng lão quen thuộc với Phương Nguyên xuất hiện, nhưng Phương Nguyên tất nhiên cũng không muốn đợi thêm, bấm ngón tay tụ tường vân, bay lên trời, bay tới phương hướng chủ phong của Thanh Dương Tông.

- Cầu tiên môn thành toàn...

- Không phải ta không chịu tận trung, thật sự là hồng trần khó dứt, trong nhà không đồng ý...

Khi vừa xuống chủ phong, Phương Nguyên liền nhìn thấy, bên sơn môn hắn năm đó cùng Chu Thanh Việt một trên một dưới, sóng vai mà đứng, lúc này không ngờ lại quỳ gần trăm đệ tử Thanh Dương Tông, ai nấy mặt đầy vẻ đau thương, lớn tiếng khóc lóc về phía chủ phong.

Mà ở đối diện bọn họ, là mấy đệ tử nội môn mặc áo đỏ, đang trợn mắt nhìn về phía bọn họ, hai bên giằng co.

- Bọn họ đây là?

Phương Nguyên nhìn thấy những người này, thậm chí ở bên trong còn có thể nhìn thấy một số bóng hình quen thuộc, vẻ mặt lập tức hơi kinh ngạc.

- Bọn họ..

Tiểu Kiều sư muội nhìn những người đó một cái, trên mặt lộ ra nụ cười khổ:

- Là khẩn cầu tiên môn thả bọn họ rời khỏi!
Bình Luận (0)
Comment