Chương 927: Một bước lên núi (2)
- Thả bọn họ rời khỏi?
Phương Nguyên hơi ngẩn ra, cũng lộ ra có chút khó hiểu.
Nhớ ngày đó khi hắn vừa tới Thanh Dương Tông, đó là loại khí tượng nào, cơ duyên tu tiên, mỗi người đều khao khát, khi đó có bao nhiêu người thiên tư không đủ, không thể được Thanh Dương Tông thu nhận sử dụng, cả ngày quỳ gối trước núi, khẩn cầu được nhận vào trong môn, ban thưởng tiên pháp, nào ngờ lần này trở về, không ngờ nhìn thấy ngược lại hoàn toàn ngược lại, không thấy có người muốn bái vào sơn môn, lại nhìn thấy gần trăm đệ tử muốn rời khỏi.
Giống như là nhìn ra suy nghĩ trong lòng Phương Nguyên, tiểu Kiều sư muội thấp giọng nói:
- Từ sau khi Việt vương đình quật khởi, liên minh của ngũ đại tiên môn sụp đổ, các đại tiên môn đều phải chịu áp lực đáng sợ, trong đây, bị nhằm vào nhất tất nhiên chính là Thanh Dương Tông chúng ta, mấy năm qua, phàm là đệ tử Thanh Dương Tông, chỉ cần rời núi, liền có họa sát thân, cho dù không rời núi, gia tộc, thân nhân của mình đều sẽ phải chịu rất nhiều uy hiếp, bởi vậy dần dần khiến cho nhân tâm hoang mang, nôn nóng bất an, không thể ở lại được!
- Kỳ thật trước đó, tông môn không chịu nổi áp lực, đã thả một đám đệ tử ly khai...
Tiểu Kiều sư muội nói đến đây, sắc mặt hơi ảm đạm, nói:
- Có điều người được thả đi lần đó, đại đa số đều là đệ tử gia tộc tu chân, tộc lão, gia chủ trong nhà họ đều tới Thanh Dương Tông quỳ xin Thanh Dương Tông thả bọn họ đệ tử rời khỏi.
- Tiên môn cũng không khống chế được, đành phải đáp ứng, lúc ấy ta chính là một trong số đó.
Nói đến đây, sắc mặt tiểu Kiều sư muội trở nên xấu hổ, ngừng lại một chút, mới ngẩng đầu giải thích với Phương Nguyên:
- Có điều, nhìn thì là thả cho đại bộ phận đệ tử của gia tộc tu chân đi, chặt đứt liên hệ với tiên môn, nhưng trên thực tế trong những người chúng ta, có rất nhiều người là phụng lệnh của tông chủ, âm thầm làm việc cho tiên môn, trên danh nghĩa thì đã cắt đứt quan hệ với tiên môn, kỳ thật cũng chỉ là để tránh khỏi khi hành tẩu ở bên ngoài, bị người ta nhằm vào, thậm chí là ám sát thôi!
Phương Nguyên không mở miệng, chỉ gật đầu.
Lúc trước ở quan khẩu, khi Lĩnh Nam Kiều gia và Việt vương đình Thần Vệ Quân đánh nhau, liền đã biết được nhiệm vụ của tiểu Kiều sư muội.
Phương Nguyên sắc mặt của Phương Nguyên, tiểu Kiều sư muội mới yên tâm, cười khổ nói:
- Lúc ấy tiên môn làm như vậy, cũng là hành động bất đắc dĩ, nhưng bất kể là như thế nào, mở ra khơi dòng này, lại dẫn tới nhiều mâu thuẫn hơn, hiện giờ vốn đã là lúc lòng người hoang mang, ai nấy đều cảm thấy bất an, đệ tử gia tộc tu chân ly khai, đệ tử bình thường sao còn có thể chịu được, thế là ai nấy đều ầm ĩ đòi rời khỏi.
Khi nói đến đây, nàng ta nhìn về phía đệ tử tiên môn đang quỳ gối dưới chủ phong.
Nhìn ra được, đối với những đồng môn tai vạ đến nơi thì đều muốn bỏ chạy này, cũng không có hận ý gì, chỉ có sự bất đắc dĩ rất sâu.
Phương Nguyên nhìn tràng cảnh này, cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Thậm chí là có một cỗ ấm ức tỏa ra trong lòng, khiến hắn cảm thấy rất không thoải mái!
Thời gian năm năm, mình khó khăn lắm mới về được tới tiên môn, sao lại là loại bầu không khí này?
Thế là trong lòng cố nín nhịn, Phương Nguyên tản đi tường vân, chậm rãi đi xuống.
Với tu vi hiện giờ của hắn, khí cơ ám uẩn, khi đi tới trước chủ phong, những đệ tử tiên môn đang quỳ gối ở tiên môn đều không phát hiện ra sự tồn tại của hắn, có người vừa quay đầu, nhìn thấy Phương Nguyên, cũng không nhận ra hắn là ai, càng không nhìn ra được cảnh giới của Phương Nguyên.
Khi nhìn thấy vẻ mặt non nớt của Phương Nguyên, lập tức cho rằng Phương Nguyên cũng giống như mình, còn nhường chỗ cho hắn.
Phương Nguyên không nhìn những đệ tử này, đi tới trước chủ phong, chỉnh đốn lại quần áo một chút, vẻ mặt trang nghiêm, hướng về phía trên chủ phong vái một cái, cao giọng nói:
- Đại đệ tử chân truyền của Tiểu Trúc Phong Phương Nguyên, phụng lệnh tông chủ ra ngoài du lịch, hôm nay trở về, trả lại pháp chỉ!
Ầm!
Khi hắn nói, vận chuyển pháp lực, lập tức kinh động khắp nơi.
Trong thâm sơn nặng nề chung quanh, chim chóc bay ra, phá vỡ sự thanh u trong núi.
- Đại đệ tử chân truyền Tiểu Trúc Phong Phương Nguyên... Hôm nay trở về...
- Đệ tử Phương Nguyên... Hôm nay trở về...
Thanh âm của hắn vang đi rất xa, xao động trong vách đá trên núi, không ngừng có tiếng vọng.
- ...
- ...
Chung quanh nháy mắt liền im lặng, chỉ có thanh âm của Phương Nguyên quanh quẩn trong núi, vẫn réo rắt không dứt.
Những thanh âm hò hét kể khổ chung quanh cũng đều bị một tiếng này của hắn át đi, ai nấy đều sợ hãi, quay đầu nhìn Phương Nguyên, tuy từ trên vẻ mặt thì là tuổi tác không lớn, thậm chí trong bọn họ có rất nhiều người còn lớn hơn cả Phương Nguyên, nhưng trong một câu này của Phương Nguyên, cũng đã thể hiện ra cảnh giới tu vi hơn xa bọn họ, khiến cho bọn họ nhất thời vừa kinh vừa sợ.
- Hắn là... Hắn chính là đệ tử của Tiểu Trúc Phong đó?
- Là hắn... Hắn không ngờ đã trở lại?
Không biết qua bao lâu, nhóm người này mới lại ầm một tiếng loạn cả lên, lui về phía sau ba bốn trượng.
Lúc trước khi tu hành ở Thanh Dương Tông, Phương Nguyên phần lớn thời gian chỉ một mình tu hành, ít giao tiếp với người khác, người nhận ra hắn tất nhiên không nhiều lắm, về sau tuy lập công lớn, được rất nhiều người nhìn thấy, nhưng hiện giờ năm năm trôi qua, khí chất tướng mạo thay đổi, tất nhiên cũng không có nhiều người như vậy có thể liếc một cái liền nhận ra hắn, lúc này nghe thấy thân phận của hắn, những người này mới nhận ra hắn.
- Ầm.
Trên các đỉnh núi chung quanh, cũng có người vội vàng ngự kiếm bay ra.