Chương 928: Con người ai có chí nấy, ai có mạng nấy (1)
Tiểu Trúc Phong, Tử Vân Phong, Ngự Thần Phong, Long Ngâm Phong, Thần Tiêu Phong đều có bóng người nhấp nhoáng, vội vàng chạy tới, người tu vi cao thì đằng vân ngự kiếm, người tu vi thấp thì ở trong núi chạy như điên, có người sắc mặt kinh ngạc, có người thì vẻ mặt vui mừng, chạy như bay về phía này.
Trong đại điện xa xa, cũng có tạp dịch trốn trong điện thò đầu ra, chen chúc đầy cửa sổ.
Từ trong những khuôn mặt phức tạp đó, Phương Nguyên nhìn thấy rất nhiều người quen thuộc.
Có tiểu lạt tiêu Lăng Hồng Ba, có đệ tử chân truyền của Thần Tiêu Phong Nghiêm Cơ, có đệ tử chân truyền của Long Ngâm Phong Mạnh Hoàn Chân.
Bọn họ đều là vẻ mặt kinh ngạc, giống như đang không thể tin nổi mà nhìn Phương Nguyên, có người ra sức dụi mắt, cũng có người vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, muốn tiến lên nói chuyện, nhưng từ rất xa nhìn Phương Nguyên, không ngờ nhất thời không đề lên được dũng khí.
- Là Phương Nguyên à?
- Đúng là hắn, hắn không ngờ lại trở lại vào lúc này?
- Trời ạ, hắn sao lại dám về vào lúc này?
Chung quanh trầm mặc hồi lâu, ầm một tiếng bắt đầu nổi lên tiếng nghị luận vô tận, trong núi cuối cùng cũng có thêm sinh khí.
Chỉ là lúc này, Phương Nguyên lại có không để ý tới chào hỏi với người quen.
Hắn chỉ ngưng thần nhìn về phía một cung điện trên Thanh Dương chủ phong, chỉ thấy nơi đó yên lặng không một tiếng động, chỉ có mấy ngọn đèn.
Một tiếng bái sơn này kinh động tới cả Thanh Dương Tông, nhưng ở phương hướng chủ điện, vẫn là một mảng yên ắng, nếu ngưng thần nhìn lại, liền có thể nhìn thấy chung quanh chủ điện đó, bố trí một đại trận rất dày, lại ngăn cách chủ điện và, thành hai thế giới.
Hơi trầm ngâm, hắn liền trực tiếp bước lên hư không, tay áo như rồng, trực tiếp xòe ra.
Trong mắt các đệ tử Thanh Dương Tông, Phương Nguyên trước tiếp từ dưới núi bước lên đỉnh núi, sau đó tay áo vung lên, đại trận thần bí trên núi liền trực tiếp chia làm hai nửa ở dưới tay hắn, sau đó hắn áo xanh phần phật, bước vào trong chủ điện.
Lúc pháp chu của Phương Nguyên lái vào sơn môn Thanh Dương Tông, trong tổ điện ở Thanh Dương chủ phong, chính là lúc không khí đang áp lực cực độ.
Tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, ở bên cạnh hắn, là Vân trưởng lão chấp chưởng Tiểu Trúc Phong, mà ở đối diện bọn họ, ngồi là Tiêu trưởng lão chấp chưởng Tử Vân Phong, trong cả tòa đại điện, chỉ có ba người bọn họ, nhưng ở ngoài điện, lại có thể nhìn thấy một đám trưởng lão và chấp sự đang xúm lại, đều vây quanh cửa, thần sắc lo lắng, chờ một kết quả.
Mà từ vẻ mặt của bọn họ cũng có thể nhìn ra được, lờ mờ phân làm hai nhóm, đang giằng co.
- Tông chủ, ý tứ của ta đã được biểu đạt rất rõ ràng rồi!
Tiêu trưởng lão sau khi trầm mặc một lúc, chậm rãi mở mắt, trong mắt, tinh quang lấp lánh, nhìn Thanh Dương tông chủ Trần Huyền Ngang, thấp giọng nói:
- Lão phu chỉ cần thủ mệnh đăng của mình và mười bảy chấp sự dưới trướng, cùng với một trăm ba mươi hai vị đệ tử, tự nắm hương khói, rời khỏi Thanh Dương Tông, từ nay về sau, phúc họa tự chịu, ai tu đạo của người nấy, tông chủ vì sao vẫn không chịu đáp ứng?
Những lời nói thế này, nếu lưu truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ khiến người ta cả kinh tới rớt cả cằm.
Nhưng lúc này tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang nghe vậy lại bất động thanh sắc, thản nhiên nói:
- Tiêu sư đệ, nửa năm trước, ngươi muốn rời khỏi sơn môn, một mình ra ngoài tu hành, không để ý tới an nguy của sơn môn, ta đã đáp ứng, nhưng hiện giờ ngươi càng thậm tệ hơn, muốn tới đòi mệnh đăng của mình, còn muốn mang đi một đám chấp sự và đệ tử, thế này không khỏi rất khiến ta khó xử.
Hắn thở dài rồi mới nói tiếp:
- Hiện giờ Tần sư đệ bị thương, vẫn đang bế quan, Thái Thạch trưởng lão dốc hết sức trấn thủ thủ sơn trận khu, không thể phân thân, nơi đây chỉ có ba người chúng ta, một số lời cũng có thể nói thẳng, hiện giờ Việt Quốc ngũ đại tiên môn, vốn là dựa vào kết minh, mới có thể miễn cưỡng chống đỡ, nhưng Việt vương đình thế lớn, ngũ tông liên minh, vốn đã thế nguy, hiện giờ ngươi bỏ đi như vậy, liền đại biểu cho bản thân Thanh Dương Tông chúng ta đã phân liệt, ý kiến không hợp, vậy thì sao có thể yêu cầu bốn đại tiên môn khác cùng tiến cùng lùi với chúng ta.
- Cái danh Việt Quốc Ngũ Đại Liên Minh vốn là đã chỉ còn trên danh nghĩa, tông chủ còn để ý làm gì?
Tiêu trưởng lão thản nhiên nói:
- Đại thế đến giờ, có thủ cũng vô ích, đường ai nấy đi tất nhiên là tốt nhất, tông chủ việc gì phải cưỡng cầu?
Nghe thấy những lời này, Thanh Dương tông chủ Trần Huyền Ngang thở dài, nhưng Vân trưởng lão ở bên cạnh lại sắc mặt thầm tức giận, chậm rãi mở miệng nói:
- Tiêu sư đệ, việc Việt Quốc ngũ đại tiên môn liên minh, có lẽ thật sự đã là chỉ còn trên danh nghĩa, nhưng hương khói của Thanh Dương Tông thì vẫn còn, đại đạo chưa tuyệt, anh linh của lịch đại tổ sư chưa diệt, ngươi sao có thể công khai, nói ra những lời đường ai nấy đi như vậy?
Với tính tình của Vân trưởng lão, khiển trách thẳng mặt như vậy, có thể nói là đã phẫn nộ đến cực điểm.
Tiêu trưởng lão nghe hắn nói vậy, lại chỉ hơi cúi mặt, không hề dao động, thản nhiên nói:
- Nguyên nhân rất đơn giản, lúc trước tiểu nhi đó rời núi, vốn là ba người các ngươi quyết định, liên quan gì tới chúng ta? Ta cũng hiểu ý đồ lúc đó của các ngươi, chẳng qua là cảm thấy thiên tư của tiểu nhi đó không tục, thành tựu tương lai không thấp, có thể mang đến hy vọng lớn hơn cho Thanh Dương Tông, thậm chí, hoàn thành nguyện vọng lâu nay của các ngươi, dẫn dắt Thanh Dương Tông đi tới vị trí đệ nhất đại tiên môn Vân Châu.
Khi nói đến đây, hắn hơi dừng lại một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn tông chủ Thanh Dương Tông một cái.