Chương 929: Con người ai có chí nấy, ai có mạng nấy (2)
Khóe miệng nở một nụ cười lạnh, thanh âm hơi trầm xuống, thậm chí mang theo sự tức giận và không cam lòng:
- Nhưng vì sao phải bởi vì chút dã tâm và không cam lòng này của các ngươi mà kéo theo nhiều đệ tử của Thanh Dương Tông như vậy phải cùng gánh vác phiêu lưu này?
- Ngươi.
Vân trưởng lão biến sắc, cuồng nộ ám sinh.
Nhưng tông chủ Trần Huyền Ngang lại cản hắn lại, nhìn về phía Tiêu trưởng lão, nói:
- Tiêu sư đệ, ngươi không phải không rõ, tông môn quật khởi, chế hành Vân Châu, đó không phải là chuyện của một người hai người, đây là chuyện có lợi rất lớn cho mỗi người trên dưới Thanh Dương Tông.
- Là có lợi đối với người còn sống.
Tiêu trưởng lão thản nhiên nói:
- Mà cái bánh vẽ này của các ngươi, người chết rồi thì ai có thể xem được nữa.
Khi nói đến đây, sắc mặt hắn ngược lại càng khó coi hơn, lạnh lùng nói:
- Huống trưởng lão bởi vì các ngươi dốc hết sức muốn đối kháng với Âm Sơn Tông, ở trên U Vân Sơn bị yêu ma vây khốn, đường đường một thân tu vi Kim Đan, kết quả lại bị người ta chú chết, có thấy được không?
- Các đệ tử vốn tiền đồ không kém, kết quả ở ngoài núi bị thích khách Cửu U Cung trảm sát có thấy được không?
- Những gia tộc tu chân trong một đêm bị giết tới ngay cả ngọn cỏ cũng không còn có thấy được không?
Mỗi một câu nói, khí thế trên người Tiêu trưởng lão liền nặng thêm một phần, khi đến cuối cùng, đã không ngờ giống như đang chất vấn tông chủ Thanh Dương Tông:
- Hôm nay, lão phu chính là muốn đại diện cho những oan hồn chết oan đó, cùng với những đệ tử vô tội không muốn cuốn vào trận phân tranh này, lại bị các ngươi cường hành giữ lại trong núi hỏi một câu, dựa vào cái gì mà vì dã tâm của các ngươi lại bắt chúng ta phải trả một cái giá cực đắt như vậy?
Thanh sắc câu lệ, nếu cứ muốn dùng một câu để hình dung lời nói của Tiêu trưởng lão, vậy thì chỉ có bốn chữ này.
Mà đến lúc này, tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang và Vân trưởng lão lại đều trầm mặc.
Giống như hai người bọn họ đã bị Tiêu trưởng lão hỏi cho nghẹn lời.
Qua một lúc, tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang mới có chút bất đắc dĩ thở dài một tiếng, buồn bã nói:
- Đại khái, chính bởi vì người có loại suy nghĩ này rất nhiều, cho nên liên minh của ngũ đại tiên môn mới dễ dàng bị phá hỏng như vậy!
Vân trưởng lão cũng chậm rãi nói:
- Hai năm trước, Tiêu sư đệ ngươi rời khỏi Thanh Dương Tông trốn ra ngoài, Tần sư đệ đi khuyên ngươi, kết quả bị người ta đánh cho trọng thương, mạng như mành treo chuông, chạy về trong núi, ngươi thì lại không rụng lấy một sợi tóc, xem ra, lúc ấy chắc cũng có yêu nhân của Âm Sơn Tông tìm được ngươi, có điều ngươi lại không căm phẫn ra tay như Tần trưởng lão, mà là bị thay đổi cách nghĩ nào đó.
Đối mặt với suy đoán này của Vân trưởng lão, Tiêu trưởng lão rất thần kỳ lại không phản bác.
Qua một lúc, hắn ngược lại trực tiếp gật đầu, nói:
- Lão phu đúng là đã minh bạch tâm tư của mình vào lúc đó!
Nói xong ngẩng đầu nhìn lướt qua trên mặt tông chủ Thanh Dương Tông và Vân trưởng lão, thản nhiên nói:
- Ta không muốn bị cuốn vào trong phân tranh tiên môn, chỉ cầu có thể an tâm tu hành, cho nên ta mới đến muốn cầm theo mệnh đăng của ta rời khỏi, mà những chấp sự và đệ tử đi theo ta, nếu tâm của bọn họ cũng không ở trong tiên môn, các ngươi việc gì cứ muốn cường hành giữ lại, để cho họ đi theo chúng ta đi!
Hơi dừng lại một chút, hắn lại bổ sung một câu, nói:
- Như vậy, cho dù Thanh Dương Tông bị tiêu diệt, vẫn có chút hương khói kéo dài!
- Nếu các ngươi ly khai, vậy thì không còn là hương khói của Thanh Dương nữa!
Tông chủ Trần Huyền Ngang thản nhiên nhìn Tiêu trưởng lão một cái, nói:
- Lúc trước ngươi và ta cùng tranh vị trí Thanh Dương tông chủ, khi đó tu vi của ngươi cao hơn ta, nhưng sư tôn lại truyền vị trí tông chủ cho ta, hiện tại ta cuối cùng cũng minh bạch dụng ý của sư tôn, Tiêu sư đệ, ngươi quả nhiên không thích hợp làm người đứng đầu một tông, nhà có ngàn người, chủ sự lại chỉ có một, mỗi một môn phái và đạo thống, đều sẽ gặp phải các loại kiếp nạn. Mà vào những lúc như thế này, thân là tông chủ, tất nhiên phải làm ra quyết định mà một tông chủ nên có, ví dụ như năm đó yêu ma xâm nhập, sư tôn quyết định Thanh Dương Tông chúng ta đốc sức chống đỡ, ví dụ như năm năm trước yêu ma bức cung, ta làm chủ bảo vệ tiểu Phương Nguyên. Những việc này, nên làm thì làm.
Trần Huyền Ngang ngừng lại một chút, lạnh lùng nói:
- Ta vốn không cần bắt tất cả mọi người đều đồng ý, chỉ cần chịu trách nhiệm với một đại bộ phận người!
Những lời này nói cho sắc mặt Tiêu trưởng lão có chút tức giận.
Hắn không nhịn được nghiêng người về phía trước, quát khẽ:
- Ai nghe theo đạo lý lớn của ngươi chứ, ta chỉ biết quyết định của ngươi đã hại chết không ít người, hơn nữa xem ra ngươi sẽ hại chết nhiều người hơn, chúng ta chỉ không muốn ở lại tuẫn táng, cho nên chúng ta chuẩn bị muốn rời đi.
- Người khi gặp nguy nam, cụt tay cũng phải cầu sinh, khi thân thể gầy yếu, gian khổ tới mấy cũng phải ma luyện.
Thanh âm của tông chủ Thanh Dương tông chủ Trần Huyền Ngang thấp xuống, nhìn về phía một gốc hoa lan lộ ra có chút héo úa ở bên tay trái mình, mới nhẹ giọng nói tiếp:
- Cũng tương tự như vậy, muốn thấy hoa nở, tất nhiên phải khổ công chăm sóc, hiện giờ chính là lúc Thanh Dương Tông nhiều lần trải qua hỏa kiếp, niết bàn trùng sinh, các ngươi các ngươi không chịu nổi những áp lực này, làm thế nào mà mong cầu vinh quang cho tông môn?
Tiêu trưởng lão lạnh lùng nhìn tông chủ Trần Huyền Ngang, một lát sau, hắn mới đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói:
- Chúng ta cũng không cần hưởng thụ mệnh tốt vinh quang của Thanh Dương Tông tương lai, chỉ cầu tông chủ lúc này trả lại mệnh đăng cho chúng ta, thả cho chúng ta một con đường sống đi!