Chương 930: Ta cho ngươi đi trước (1)
Tông chủ Thanh Dương Tông trầm mặc một lúc, chậm rãi gật đầu.
Mày Vân trưởng lão lập tức nhíu lại, nhìn về phía tông chủ Thanh Dương Tông.
Nhưng tông chủ Thanh Dương Tông lại nhẹ nhàng xua tay, nói:
- Nhiều lời vô ích, hắn muốn đi thì cứ để hắn đi là được!
Tiêu trưởng lão đó dường như cũng không ngờ tông chủ lại dễ dàng đáp ứng như vậy, sau khi hơi ngẩn ra,thử bấm một pháp ấn, lại thấy ở phía sau tông chủ, trên cái giá chiếm cả nửa tòa đại điện, hơn một trăm mệnh đăng bay nhanh về phía hắn, mà tông chủ lại không hề ngăn cản, lúc này mới xác định tông chủ đã thực sự cho phép mình lúc này rời khỏi Thanh Dương Tông, lập môn hộ khác.
- Đại kế ngàn năm của Tông chủ, chúng ta không có phúc hưởng, có điều cũng cảm tạ sư huynh ngươi đã thả cho chúng ta rời khỏi.
Tiêu trưởng lão lấy mệnh đăng, cười cười thi lễ với tông chủ, sau đó chậm rãi đứng lên, khi sắp ra khỏi cửa, lại quay đầu nhìn tông chủ Trần Huyền Ngang một cái, cười nói:
- Xem ra tông chủ thực sự rất lòng tin với tiểu đồ họ Phương đó, có điều kể ra, tiểu đồ đó lúc trước học được Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, lại kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ, cũng thực sự rất kinh diễm, dù là ai cũng cũng không nhịn được mà muốn đặt mấy phần tiền cược lên người hắn, nhưng đáng tiếc, việc tu hành thiên biến vạn hóa, chìm chìm nổi nổi, ai có thể thực sự nói chắc được?
Dứt lời, cũng thản nhiên cười một tiếng, nói:
- Trước đây tin tức nói tiểu nhi đó đã chết ở bên ngoài, ta cũng biết đó là lời đồn Việt vương đình vì muốn dao động lòng tin của ngũ đại tiên môn mà phóng ra, chỉ có điều, đại đạo đằng đẵng, gian khổ vô tận, hắn cho dù chưa chết ở bên ngoài, cũng lẻ loi một mình, không có tiền bối chỉ dạy, cũng không có tông môn làm chỗ dựa, cho dù thực sự được người ta nhìn trúng, vậy cũng có khả năng đã thành đệ tử của nhà khác, sư huynh, vì hy vọng hư vô mờ mịt đó, ngươi lại bỏ vào nhiều như vậy, có đáng không?
Tông chủ Trần Huyền Ngang lẳng lặng nghe hắn nói, bất động thanh sắc, cũng không có biểu cảm gì, chỉ cúi mắt nhìn tim.
Tiêu trưởng lão thấy bộ dạng này của tông chủ Trần Huyền Ngang, nụ cười trên mặt càng lạnh, thở dài:
- Thôi khi sắp chia tay, cũng hy vọng nỗi khổ tâm của tông chủ ngươi đừng vô ích, nguyện một ngày kia, ngươi thật sự có thể nhìn thấy vinh quang ngày xưa của Thanh Dương Tông.
Dứt lời, hắn xoay người bỏ đi.
Nghe ra ý chế giễu trong lời nói của hắn, trên mặt Vân trưởng lão đã có chút nộ khí.
Nhưng tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang lại bỗng nhiên mở mắt, cười nói:
- Việc gì phải đợi tới một ngày kia?
Tiêu trưởng lão hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn hắn.
Lại thấy trên mặt tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang lộ ra một nụ cười, bỗng nhiên nhẹ nhàng giơ tay, điểm lên gốc hoa lan đó.
Một đạo mộc khí thuần hậu bám vào trên hoa lan, lập tức khiến cho hoa lan đó sinh cơ bừng bừng, nháy mắt liền nở hoa.
Cũng đúng vào lúc này, Phương Nguyên ở dưới núi bay lên, xé mở đại trận ngăn cách tất cả dao động pháp lực và thanh âm ở chung quanh chủ điện, sau đó áo xanh phần phật, thân hình lưu chuyển, đi qua những trưởng lão và chấp sự đang canh giữ ở cửa đại điện, thấp thỏm bất an chờ tin tức, hai tay chắp sau lưng, giống như không nhiễm phiến một hạt bụi đi vào đại điện.
Khi hắn ở dưới chân núi, đã ngửi được một số khí cơ không bình thường, lần này đi lên, đã chuẩn bị xuất thủ.
Nhưng không ngờ, trong đại điện, không khí mặc dù có chút áp lực, nhưng lại lộ ra một mảng bình thản.
Tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang lúc này cũng đang chậm rãi từ trên bồ đoàn đứng dậy, nghênh đón Phương Nguyên Phương Nguyên, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, thở dài một tiếng, cười nói:
- Năm năm khổ thủ cuối cùng cũng không phụ, lục đạo khôi thủ của Thanh Dương Tông chúng ta về rồi!
- Là Phương Nguyên?
- Ngươi sao lại quay về vào lúc này?
Một màn thình lình xảy ra khiến cho ba vị lão tu trong đại điện đều lộ ra thần sắc phức tạp cực độ.
Tông chủ Trần Huyền Ngang còn lộ ra trầm ổn, mặt mày tươi cười, cũng không có bao nhiêu kinh hỉ.
Nhưng Vân trưởng lão thì lại vẻ mặt ngạc nhiên, thanh âm lộ ra vẻ vô cùng bất ngờ, trong hai mắt, hiện ra một cỗ thần sắc không thể tin nổi, rõ ràng có thể nhìn thấy hắn đang chớp chớp mắt, dường như có chút không xác định một màn xuất hiện trước mắt này là thật hay giả.
Mà vị Tiêu trưởng lão kia thì theo bản năng lui về phía sau hai bước, lúc này mới mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm về phía Phương Nguyên.
Lúc Phương Nguyên cường hành lên núi, là cho rằng trong chủ điện trên núi sinh ra biến cố lớn, nhưng khi tới vừa nhìn một cái, lại không nhìn thấy cảnh tượng ác đấu như trong tưởng tượng, trong lòng cũng hơi yên tâm, Vân trưởng lão và tông chủ đều bình yên, vậy không có gì đáng ngại cả.
Thế là hắn cũng thu liễm pháp lực, hai tay khoanh trước ngực, khom người hành lễ vãn bối.
- Thanh Dương đệ tử Phương Nguyên, bái kiến tông chủ, Vân trưởng lão, đệ tử phụng mệnh ra ngoài du lịch, hôm nay công đức viên mãn, về núi rồi.
Sau một cái vái này, Tử Vân Phong Tiêu trưởng lão đó cuối cùng cũng xác định được thân phận của Phương Nguyên, một hơi nghẹn trong ngực.
Lúc trước khi ở Thanh Dương Tông, hắn chấp chưởng Tử Vân Phong, cao cao tại thượng, sao lại không nhận ra Phương Nguyên, cho dù nghe nói thiên tư của Phương Nguyên không tầm thường, cũng ở trong một số trường hợp công khai nhìn thấy hắn, nhưng một câu cũng không nói, lại chỉ coi như không nhận ra, hơn nữa hiện giờ Phương Nguyên qua năm năm trở về, một thân tu vi cũng vậy, khí cơ cũng thế, đều đã hoàn toàn thay đổi, cũng khiến cho hắn nhất thời không nhận ra...
Mà nay bỗng nhiên nhìn thấy Phương Nguyên hiện thân, trong lòng lại có một loại cảm giác vô cùng cổ quái.