Chương 931: Ta cho ngươi đi trước (2)
Sao đúng lúc mình muốn đòi lại mệnh đăng, dẫn đệ tử dưới trướng rời núi, mở hương khói khác thì hắn lại trở về?
Trên đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy?
...
...
- Ha ha, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!
Tông chủ Trần Huyền Ngang lại bật cười ha ha, hắn quan sát Phương Nguyên từ trên xuống dưới, ánh mắt cũng có chút thâm trầm phức tạp.
Có điều sau khi nhìn một lúc, hắn lại không nói gì, chỉ gật đầu:
- Tốt lắm!
Mà Vân trưởng lão thì chỉ nặng nề nhìn Phương Nguyên, dường như muốn nhìn thấy tất cả biến hóa trên người hắn, nhưng dựa vào tu vi Kim Đan hậu kỳ hiện giờ của hắn, vừa nhìn một cái, không ngờ chỉ cảm thấy giống như lọt vào trong sương mù, nhìn không quá rõ, chỉ có thể xác định được một điểm, đó chính là một thân tu vi hiện giờ của Phương Nguyên, đã đạt tới Kim Đan trung kỳ, một số thứ sâu hơn thì không dám xác định.
Thế là sau khi hắn trầm mặc rất lâu, lại trầm giọng thở dài, nói:
- Sao không kết Nguyên Anh rồi hẵng về?
...
Tông chủ và Vân trưởng lão sau khi nhìn thấy Phương Nguyên, lời nói ra đều rất đơn giản.
Có điều càng là những lời đơn giản, có đôi khi thứ truyền đạt ra ngược lại nhiều hơn một chút.
Trong lòng Phương Nguyên cảm thấy có chút lo lắng, ngẩng đầu cười cười.
- Hiện giờ cũng đủ rồi!
Hắn nhẹ giọng trả lời, sau đó đứng thẳng dậy, nhìn về phía trong đại điện, nhìn lướt qua vẻ mặt có chút kinh nghi bất định đó của Tiêu trưởng lão, mới nói:
- Vừa rồi vào sơn môn, đệ tử không thấy chư vị trưởng lão chấp sự, cho rằng trên núi có biến, mạo muội xông lên núi, lại không biết sư môn có gặp vấn đề gì hay không, đệ tử đã về núi, tất nhiên phải cống hiến chút sức khuyển mã!
Nghe thấy vậy, Tiêu trưởng lão lập tức hơi biến sắc, lại lui về phía sau một bước.
Hắn cũng giống như Vân trưởng lão, sau khi Phương Nguyên vào điện thì chằm chằm nhìn chằm chằm Phương Nguyên, muốn nhìn thấu tu vi của hắn, nhưng chỉ nhưng chỉ nhìn ra hắn là cảnh giới Kim Đan, lại không thể nhìn thấy thấu triệt hơn, lúc ban đầu, hắn còn tưởng rằng Phương Nguyên là tạp tu sĩ, nhưng nhìn thấy bộ dạng khí định thần nhàn của Phương Nguyên, lại nghĩ tới hắn vừa rồi xâm nhập chủ điện được tầng tầng đại trận bao bọc, không tốn chút công sức nào, ngoài điện lại có nhiều trưởng lão và chấp sự như vậy, đều không thể ngăn cản hắn, liền cũng đoán được, tu vi của Phương Nguyên tuyệt đối không phải đơn giản như vậy.
Điều này cũng khiến hắn trong lòng nhất thời có chút phức tạp.
Mặc dù cảm thấy Phương Nguyên hiện giờ chỉ là cảnh giới Kim Đan, không đáng e ngại, nhưng lại nghĩ đến, vị Thanh Dương đệ tử này năm năm trước khi rời khỏi Việt Quốc mới chỉ vừa kết Trúc Cơ, hiện giờ chỉ có năm năm trôi qua, liền đã một hơi trở thành đại tu Kim Đan giống như mình, tư vị trong lòng thực sự rất khó hình dung, lại thấy Phương Nguyên hỏi chuyện phát sinh trong điện, liền có chút kiêng kị.
Có điều nằm ngoài dự đoán mọi người, Thanh Dương tông chủ Trần Huyền Ngang nghe Phương Nguyên nói vậy, lại chỉ cười nhạt, nói:
- Vừa rồi chỉ là Tiêu sư đệ thương thảo chút chuyện với chúng ta, hiện giờ đã xử lý thỏa đáng rồi, ngươi cũng không cần phải quan tâm, đến nói chuyện với chúng ta đi!
- Vâng!
Phương Nguyên gật đầu, chậm rãi tiến về phía trước.
Tiêu trưởng lão vừa rồi đang muốn xuất môn, lại vừa hay cản trước người hắn, ở trong lòng Tiêu trưởng lão, chỉ cảm thấy Phương Nguyên cũng chỉ là cảnh giới Kim Đan giống như mình, bối phận của mình lại cao hơn, tất nhiên không có đạo lý phải nhường đường cho hắn, nhưng cũng không biết vì sao, nhìn thấy Phương Nguyên vẻ mặt lạnh lùng tiến về phía trước, khí cơ thâm trầm, không ngờ trong lòng hoảng hốt, theo bản năng tránh sang bên một bước.
Phương Nguyên gật đầu với hắn, tỏ ý cảm ơn, sau đó đi tới bồ đoàn hắn vừa ngồi, chậm rãi ngồi xuống.
Thanh Dương tông chủ ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu trưởng lão, không nói gì.
Nhưng Tiêu trưởng lão lại dường như nhìn thấy một nét cười ở đáy mắt hắn, trong lòng lờ mờ sinh giận, lại cảm thấy mình vừa rồi không ngờ bị khí cơ của đệ tử tiểu bối đó chấn nhiếp, theo bản năng nhường đường cho hắn, càng có chút xấu hổ, trong lòng sinh ra một loại cảm giác cực kỳ khó chịu.
Đợi cho Phương Nguyên ngồi xuống, Vân trưởng lão mới vội hỏi:
- Phương Nguyên, mấy năm nay du lịch bên ngoài, đi những đâu?
Phương Nguyên trầm mặc một chút, nói:
- Đệ tử trước tiên tới Phách Hạ Châu, ở Ô Trì Quốc học được chút trận pháp, lại tới Thiên Lai Thành Kim gia học pháp, về sau trắc trở tới Trung Châu, tham dự đại khảo lục đạo, sau đó thì lòng lo cho tiên môn, không dám chậm trễ nữa, chạy về trong môn thăm viếng!
- Ngươi tham gia đại khảo lục đạo?
Trong lòng Vân trưởng lão khẽ động, đoán được nguyên nhân Phương Nguyên dám trở về vào lúc này, cười cười:
- Xếp hạng thế nào?
Không đợi Phương Nguyên trả lời, Thanh Dương tông chủ bỗng nhiên ở trong không trung viết ra một chữ "lục", sau đó hỏi Vân trưởng lão:
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Vân trưởng lão nhất thời ngẩn ra, sau đó có chút kích động:
- Không ngờ vào top 10, là cuộc thi nào?
Thanh Dương tông chủ cười khẽ, lấy ra một đạo Vạn Lý Vân Thư mới tinh, cười nói:
- Đây là ta ngày hôm qua vừa nhận được, thật giả chưa rõ, chưa cho các ngươi xem qua, lại nhìn trộm một chút, chữ lục này cũng không phải là đứng thứ sáu trong cuộc thi nào, mà là...
- Lục đạo khôi thủ!
Vân trưởng lão nhìn vướt qua mấy chữ trên vân thư, biểu cảm đột nhiên biến đổi, chẳng buồn để ý tới phong thái, giật phắt lấy.
Vạn Lý Vân Thư, vốn là một loại văn thư bí pháp truyền tin trong giới tu hành, lúc ban đầu là do Dịch Lâu sáng tạo ra, ghi lại các loại đại sư, tin tức trong thiên hạ, truyền tới tứ phương, về sau liền bị càng lúc càng nhiều người học được, một mặt ghi chép các loại đại sự phát sinh trong giới tu hành, mặt khác cũng phụ trách truyền tới một số tin tình báo bí mật, tuy giá trị vô cùng cao, nhưng cũng là vật đáng với giá tiền.