Chương 932: Tử Trản Mệnh Đăng (1)
Mà vào những lúc cần kíp, Cực Bắc Tuyết Nguyên phát sinh đại sự, chỉ cần một ngày thời gian, liền có thể truyền tới Nam Hải.
Quả thực là so với tu sĩ Nguyên Anh toàn lực đi đường còn nhanh hơn.
Bức Vạn Lý Vân Thư trong tay Thanh Dương tông chủ Trần Huyền Ngang này nhìn thì cũng bí mật đến cực điểm, bên trên chỉ có mấy chữ ít ỏi, ghi lại chuyện Phương Nguyên tham gia đại khảo lục đạo, bên trên in pháp ấn tông môn của Phong Hành Tông, đại biểu cho trình độ tin cậy của tin tức này.
Cho dù là Phương Nguyên, cũng không ngờ tông chủ lại có thể lấy được loại Vạn Lý Vân Thư này.
Hắn vốn tưởng rằng, tin tức có liên quan tới đại khảo lục đạo, với tốc độ dùng miệng người lan truyền thông thường nhất trong giới tu hành, vậy ít nhất cũng phải sau nửa tháng mới có thể truyền khắp Vân Châu, không ngờ trước khi mình trở về, Thanh Dương tông chủ đã biết rồi.
Thấy Vân trưởng lão càng đọc càng kinh ngạc, hắn cũng chỉ có thể thành thành thật thật giải thích:
- Vân thư ghi chép có sai lầm, kỳ thật đệ tử không phải lục đạo khôi thủ, lúc ấy trong đại khảo lục đạo, đệ tử chỉ đoạt tứ đạo khôi thủ trận đạo, đan đạo, phù đạo cùng với đạo chiến cuối cùng, khí đạo chỉ là giúp người khác làm một việc nhỏ, giúp hắn đoạt được khôi thủ, về phần kiếm đạo, danh hiệu khôi thủ cũng không phải đệ tử đoạt...
Nói đến đây, hơi dừng lại một chút, nói:
- Có điều đoạt khôi thủ kiếm đạo cũng là Thanh Dương đệ tử ta, chính là Quan Ngạo sư huynh từng ở Tử Vân Phong tu hành, về sau bị vứt bỏ ở trận cốc, đi theo đệ tử vào Ma Tức Hồ lập công, cuối cùng lưu lại Tiểu Trúc Phong!
- Rầm.
Một thanh âm đột nhiên vang lên, là Tiêu trưởng lão ở cửa đại điện suýt nữa thì ngã sấp xuống, vội vàng bám vào cửa điện.
- Quan Ngạo?
Tông chủ Thanh Dương Tông và Vân trưởng lão cũng đều kinh hãi, sắc mặt có chút không thể tin nổi.
Bọn họ cũng không quên tên cao to vóc dáng kinh người đó, chỉ là không ngờ hắn cũng có danh khôi thủ trong người.
Trong Vạn Lý Vân Thư đó cũng không ghi lại điểm này.
Có điều càng giật mình hơn là Tử Vân Phong Tiêu trưởng lão, trong lòng hắn đã loạn rồi.
Vội vàng xoay người đi ra ngoài điện, phải mau chóng trở về cân nhắc một phen.
Nhưng hắn cũng không ngờ là, vừa đi tới cửa đại điện, chợt thấy trước mắt tối sầm lại, lại là tiểu Kiều sư muội đang cùng một người gạt đám người ngoài điện đi tới cửa đại điện, cũng vừa hay đối mặt với Tiêu trưởng lão, chắn ở cửa đại điện.
Tâm ý của Tiêu trưởng lão đang loạn, thuận tay phất một cái, thấp giọng quát:
- Đừng có cản đường.
Dưới một phất này, cự hán đó không nhúc nhích.
Tiêu trưởng lão lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu nhìn về phía cự hán đó, nhìn thấy khuôn mặt hắn, trong lòng lập tức hơi kinh hãi.
- Là ngươi...
Hắn rất nhanh, liền nhận ra người trước mắt này chính là khí đồ trước kia của Tử Vân Phong, trong lòng càng cả kinh.
Có điều hắn nhận ra Quan Ngạo, Quan Ngạo lại không nhận ra hắn, sau khi rời khỏi Thanh Dương Tông, ký ức của Quan Ngạo cơ hồ là được làm mới, hắn hiện giờ chỉ đứng ở cửa đại điện, nhìn thấy lão đầu tử này vừa thấy mặt đã dùng tay áo phất mình, trong lòng tất nhiên không thống khoái, nhưng dù sao gần đây mỗi ngày đều bị Phương Nguyên ép phải đọc sách, tốt xấu gì cũng biết một số lễ số và quy củ...
Thế là hắn cũng không tức giận, chỉ vươn tay ra tóm lấy vai Tiêu trưởng lão.
Tiêu trưởng lão vừa ngẩng đầu nhìn thấy hắn, đang có chút ngây đơ, thình lình bị hắn tóm lấy bả vai, cảm thấy nhất thời kinh hãi, cảm giác giống như có một ngọn núi lớn đang nặng nề đè tới, một thân pháp lực cấp tốc dũng động, giống như núi lửa bùng nổ, nhưng mặc cho hắn thôi động pháp lực, bàn tay ấy đè lên vai mình, liền giống như cả người mình đều bị trấn áp dưới một ngọn núi lớn, không thể động đậy.
Sau đó thì hắn cứ như vậy trực tiếp bị Quan Ngạo xách lên, xoay người đặt ở ngoài cửa điện.
Sau đó còn vỗ vỗ vai Tiêu trưởng lão, cười ha ha nói:
- Ngươi lớn tuổi hơn, ta nhường ngươi đi trước!
- Ặc.
Chuyện này khiến tất cả mọi người đều giật mình.
Ngay cả Thanh Dương tông chủ và Vân trưởng lão ở trong điện cũng kinh ngạc thò đầu ra nhìn, không để ý tới hình tượng.
Tiểu Kiều sư muội đứng ở bên cạnh, lại cả kinh tới hoa dung thất sắc, con ngươi như sắp rớt ra ngoài.
Tiêu trưởng lão lại vừa kinh vừa sợ, mặt đã đỏ bừng, nhưng chỉ trợn to mắt nhìn Quan Ngạo, một câu cũng không dám nói.
Nhìn thì động tác vừa rồi cực kỳ đơn giản, nhưng bọn họ lại đều nhìn ra có thứ gì đó rất đáng sợ.
Đó chính là một trong tứ đại trưởng lão bối phận cao nhất trong Thanh Dương Tông, một thân tu vi Kim Đan hậu kỳ, nhưng vừa rồi cự hán này vươn tay ra, liền tóm được vai hắn, dưới tình huống Tiêu trưởng lão đã tuôn ra pháp lực, vẫn không thể hất văng được tay hắn, thậm chí còn trực tiếp bị hắn nhẹ nhàng xách lên, đặt ở ngoài điện, đây là muốn làm gì, coi Tiêu trưởng lão là tiểu hài tử cởi truồng à?
Mà đối với Tiêu trưởng lão, vừa nghĩ tới áp lực cực lớn hoàn toàn không thể chống lại đó, tim cũng như ngừng đập.
Loại động tác gần như là có tính vũ nhục này, nhất là bị đại hán này tóm lấy, loại cảm giác tính mạng nằm trong tay người khác, dường như tùy thời đều có khả năng bị lấy đi này khiến cho hắn trong vô thức đã muốn nhảy bật lên, hạ sát thủ, nhưng hắn lại không dám...
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ, đây là quái vật từ đâu ra vậy?
Sao có thể là tên ngốc lúc trước mình mang về núi?
Quan Ngạo là khí đồ của Tử Vân Phong, Tiêu trưởng lão thì là đại trưởng lão chấp chưởng Tử Vân Phong, hắn đương nhiên nhận ra Quan Ngạo.