Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 933 - Chương 933: Tử Trản Mệnh Đăng (2)

Chương 933: Tử Trản Mệnh Đăng (2)
Đâu chỉ là nhận ra, lúc trước người mang Quan Ngạo về Thanh Dương Tông còn chính là hắn!

Năm đó lúc du lịch ở bên ngoài, hắn thấy Quan Ngạo thiên phú dị bẩm, cảm thấy rất kỳ diệu, liền mang hắn và muội muội về Thanh Dương Tông để bồi dưỡng, chỉ có điều thiên phú của Quan Ngạo khi đó vẫn chưa được thể hiện hoàn toàn, cũng lộ ra vô cùng ngu xuẩn, giống như dạy mấy năm, thật sự tiến triển không lớn, cuối cùng đành vứt bỏ, mặc hắn tự sinh tự diệt, rồi tới về sau, Quan Ngạo bởi vì chọc giận chân truyền chân truyền của hắn, bị trục xuất khỏi Tử Vân Phong, ném vào trong trận viện làm tảng đá, hắn cũng không để ở trong lòng, quên luôn Quan Ngạo.

Cho tới hiện tại, mới xem như lại chạm mặt.

Sau đó, mới mấy năm ngắn ngủi không gặp, hắn lại phát hiện tên ngốc này không ngờ đã có thực lực khủng bố thế này...

Trong lòng chỉ tràn ngập một loại ý vị hoang đường khôn kể:

- Hắn là trưởng thành thế nào vậy?

Không chỉ là hắn, cho dù là Thanh Dương tông chủ và Vân trưởng lão cũng đều vẻ mặt ngây đơ, vừa rồi nghe nói tên ngốc này đoạt được vị trí khôi thủ kiếm đạo, bọn họ đã thầm lấy làm lạ, lại nhìn thấy hắn vê nặn Tiêu trưởng lão như trẻ con, liền càng hoảng sợ.

Tuy Tiêu trưởng lão vừa rồi là nỗi lòng đang loạn, bị phân tâm, lại xuất kỳ bất ý, mới bị hắn tóm lấy vai, nhưng bất kể là như thế nào, vừa tóm được vai liền khiến cho Tiêu trưởng lão không thể phản kháng, bản thân chính là cực kỳ đáng sợ rồi.

- Phương tiểu ca...

Quan Ngạo cũng không cảm thấy có gì lạ, thành thành thật thật đi tới bên cạnh Phương Nguyên, thấy bên cạnh không có bồ đoàn, liền đứng ở đó.

Phương Nguyên nói:

- Bái kiến tông chủ đi!

Quan Ngạo ngẩng đầu nhìn, thấy Vân trưởng lão tuổi hơi lớn, liền thi lễ với hắn:

- Bái kiến tông chủ!

Tông chủ và Vân trưởng lão lập tức đều lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

Phương Nguyên cũng không nhịn được cười khổ một tiếng, nói:

- Vị này mới là tông chủ!

Quan Ngạo theo lời gật đầu, lại vái tông chủ một cái, thành thành thật thật nói:

- Bái kiến tông chủ!

Vân trưởng lão và tông chủ cười khổ một tiếng, có chút khó hiểu ngẩng đầu nhìn về phía Phương Nguyên.

Bọn họ lúc trước đã thấy Quan Ngạo, tuy chưa nói nhiều, theo lý thuyết th cũng không nên nhầm mới đúng.

Phương Nguyên nhẹ giọng giải thích:

- Quan Ngạo sư huynh đã quên một số chuyện trước kia!

Tông chủ và Vân trưởng lão gật đầu, không hỏi nhiều, chỉ có chút tán thưởng nhìn Quan Ngạo từ trên xuống dưới.

Một lúc mới thở dài một tiếng, nói:

- Ta nhớ rõ hắn cũng biến mất vào lúc ngươi rời khỏi, không ngờ là đi theo ngươi, khi đó, hắn chắc vẫn chỉ là cảnh giới Luyện Khí, không ngờ hiện giờ đã có bản sự bực này, đúng là hiếm có...

Trong đáy mắt Hai người đều lộ ra ý vị thích thú.

Sau khi Phương Nguyên đoạt được lục đạo khôi thủ, lập tức vội vàng trở về, đây đã là một chuyện khiến bọn họ cảm thấy vui sướng, mà đồng thời khi mà quay về không ngờ còn dẫn về một vị cao thủ thực lực khủng bố, lại chính là vui mừng bất ngờ.

Mà lúc này, ngoài đại điện, những trưởng lão và chấp sự đó đều đang vộ vàng thò đầu vào nghe.

Dưới núi Thanh Dương Tông, cũng là vố số đầu người lúc nhúc, tranh nhau nghị luận, kiễng chân chờ đợi, hỏi thăm tin tức.

- Quả thật là đệ tử chân truyền Tiểu Trúc Phong đó trở lại à?

- Không sai, nhưng hắn không phải là đệ tử chân truyền của Tiểu Trúc Phong lúc trước, mà đường đường là lục đạo khôi thủ.

Trưởng lão và chấp sự ở ngoài điện tất nhiên cũng nghe thấy tiếng đàm luận trong đại điện, Thanh Dương tông chủ vốn cũng không ngại để bọn họ nghe thấy, lập tức ai nấy vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, khiếp sợ không thôi, đều nhao nhao nghị luận, đồng thời cũng có người vội vàng truyền lại những gì mình nghe thấy cho các đệ tử dưới núi, sau đó lập tức liền dẫn phát những tiếng kinh hô, giống như sóng triều dũng động trong núi.

- Lục đạo khôi thủ?

- Đây là thứ quái quỷ gì vậy?

- Không phải đúng là đại khảo thiên kiêu Tiên Minh tổ chức ở Trung Châu chứ?

- Ha ha, xem ngươi ngốc chưa kìa, sao có thể chứ?

- Nếu là cuộc đại khảo đó của Tiên Minh, nếu có người có thể đoạt được lục đạo khôi thủ, thế chẳng phải là cũng có thể lên trời à?

Trong đủ loại tiếng nghị luận, cũng có vô số vẻ kinh hỉ và hoài nghi, còn có người là đánh chết cũng không tin, điều này cũng không trách bọn họ được, đại khảo lục đạo, đối với tu sĩ ở nơi xa xôi như Thanh Dương Tông mà nói, thật sự là một chuyện có chút xa vời.

Mà muốn nổi danh trong đại khảo lục đạo, vậy càng là một chuyện cơ hồ là mơ cũng không được.

Kỳ tài thiên hạ biết bao nhiêu, tới lúc nào mới đến phiên mình?

Cũng chính bởi vậy, bọn họ cho dù là nghe người ta nói, cũng có chút không dám tin.

... Phương Nguyên không ngờ tham gia đại khảo lục đạo?

... Không ngờ đoạt được lục đạo khôi thủ?

... Đến ngay cả cự hán lưng đeo đại đao bên cạnh hắn không ngờ cũng đoạt khôi thủ kiếm đạo?

... Vậy khôi thủ kiếm đạo vì sao lại đeo đao?

Đủ loại nghi vấn, thật sự khó có thể xua đi, muốn tin, lại không dám tin, có điều, khi bọn họ nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của tông chủ, vẻ sầu lo thường xuyên mang trên mặt trước đây đã bị xóa sạch, thậm chí còn lộ ra có chút đắc ý, mà Vân trưởng lão thì sau khi xem đi xem lại mấy chục chữ ít ỏi trên Vạn Lý Vân Thư, cuối cùng vỗ vai Phương Nguyên thoải mái cười to, trong lòng cũng dần dần bình thường trở lại.

Danh hiệu lục đạo khôi thủ đó chắc là thật rồi.

Thấy tông chủ và Vân trưởng lão đã bao nhiêu lâu rồi không cười thoải mái như vậy là có thể minh bạch.

Tông chủ và Vân trưởng lão hứng thú rất cao, không ngừng hỏi về đại khảo lục đạo, cùng với các loại kinh lịch Phương Nguyên trải qua trước đại khảo lục đạo.
Bình Luận (0)
Comment