Chương 934: Tử Đăng một chiếu ba trăm dặm (1)
Dù sao bên trên Vạn Lý Vân Thư, cũng chỉ có vài chữ, thật sự không đủ để khiến bọn họ tận hứng, câu hỏi cũng càng lúc càng nhiều.
Tiểu Kiều sư muội lúc này, cũng nghe tới mê mẩn, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Phương Nguyên, ánh mắt lúc thì ôn nhu, lúc thì lo lắng.
Có điều Phương Nguyên vốn không thích nhiều lời, bởi vậy bất luận nói gì, cũng đều chỉ đơn giản một lời là xong.
Lúc này, cũng không khỏi nhớ tới Tôn quản sự, thầm nghĩ nếu hắn ở đây, vậy chắc sẽ khiến mọi người hài lòng.
- Đệ tử ba tháng sau phải tới Côn Luân Sơn, bởi vậy không thể ở lại trong núi quá lâu!
Sau khi Phương Nguyên ngắn gọn trả lời tông chủ và Vân trưởng lão, liền nói khẽ:
- Mà đệ tử trên đường trở về, chứng kiến ở ven đường, cũng biết sư môn bởi vì ta mà phải gánh vác vô số áp lực, còn làm hại rất nhiều đồng môn, thậm chí là trưởng lão... Có điều, tốt xấu gì thì đệ tử cũng đã trở lại, nên tận lực thì tất nhiên phải tận lực, nên báo thù thì tất nhiên cũng phải báo, các loại vấn đề, mong tông chủ và trưởng lão nói lại cho!
Thanh Dương tông chủ và Vân trưởng lão nhìn nhau một cái, nhìn ra vẻ chân thành ở đáy mắt Phương Nguyên, trong lòng cảm thấy rất an ủi.
- Tuy mấy năm nay quả thật là có áp lực, nhưng cũng không đến nỗi cấp bách đến mức đó!
Tông chủ Trần Huyền Ngang mỉm cười một tiếng, nói:
- Các ngươi đã đều về núi, vậy thì trước tiên châm mệnh đăng của mình đi đã!
Phương Nguyên nghe vậy, gật đầu nói:
- Cũng giống như đệ tử nghĩ!
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía sau tông chủ, nơi đó bày từng hàng kệ, lấp đầy đại điện, bên trên đều là những cây đèn tinh xảo màu sắc khác nhau, chỉ là rất nhiều cây đã tắt, còn có một số chỗ trực tiếp trống không một mảng, giống như ngay cả đèn cũng bị người ta lấy đi, bởi vậy lúc này đã lộ ra có chút ảm đạm tàn phá, ý cảnh khô bại.
Trở về tiên môn, chuyện thứ nhất, tất nhiên chính là phải châm mệnh đăng.
Tựa như lúc trước khi Phương Nguyên chính thức trở thành đệ tử tiên môn, chuyện thứ nhất phải làm cũng là châm mệnh đăng.
Sơn hắn rời núi, mệnh đăng của hắn đã bị đám người tông chủ và Tần trưởng lão dập tắt.
- Khụ khụ...
Ngoài cửa Đại điện, chư vị trưởng lão và chấp sự tách ra, lại thấy hai đồng nhi áo xanh, đỡ một lão nhân thân hình cao lớn chậm rãi bước vào, trên mặt lão giả này phủ một tầng hắc khí, bước chân trầm trọng, có thể thấy được bị bệnh rất nặng, nhưng vẫn uy vũ không giảm, chính là Tần trưởng lão lúc trước thả cho Phương Nguyên chạy, hắn bởi vì trọng thương bế quan hồi lâu, không ngờ lúc này cũng vội vàng xuất quan.
- Tần trưởng lão có lễ...
Phương Nguyên đứng lên, quay sang thi lễ với Tần trưởng lão, sau đó cười nói:
- Lúc trước khi vãn bối rời núi, từng cam đoan với tiền bối, một ngày kia tất sẽ trở về, tự tay châm mệnh đăng của mình, hiện giờ, ngày này cuối cùng cũng tới rồi.
Tần trưởng lão ho một tiếng nặng nề, trên mặt lại có vài phần nét cười, nói:
- Lão phu vũng vẫy xuất quan, chính là muốn xem lễ!
Phương Nguyên gật đầu, xoay người nhìn về phía cái kệ ở phía sau tông chủ.
Nơi đó bày từng dãy đèn, đèn có màu sắc khác nhau, cũng đại biểu cho ý nghĩa quy túc nào đó.
Tâm niệm Phương Nguyên khẽ động, liền muốn gọi một cây đèn đồng đen tới, nhưng cũng đúng vào lúc này, tông chủ Trần Huyền Ngang bỗng nhiên nhẹ nhàng lắc đầu, lại đứng lên, đi tới trên cái kệ cao nhất, nâng một ngọn đèn tới, đặt ở trước mặt Phương Nguyên.
- Tử Trản?
Tiểu Kiều sư muội đột nhiên ngây ra một thoáng, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ không thể tin nổi.
Mà ở ngoài điện, trưởng lão và chấp sự xúm lại không đi, ngược lại càng lúc càng nhiều cũng đều biến sắc.
- Không ngờ là Tử Trản tối cao.
- Hắn mới ngần này tuổi, liền có tư cách châm Thanh Dương Tử Trản Mệnh Đăng ư?
Ngay cả Phương Nguyên, cũng hơi ngẩn ra, nhìn về phía tông chủ.
- Năm ngọn Tử Đăng của Thanh Dương đã tắt một ngọn, mất một ngọn.
Trần Huyền Ngang cười nói:
- Hôm nay nếu ngươi đã trở lại, vậy thì nên là lúc có thêm một ngọn rồi!
Thanh Dương Tông giống như tiên môn khác, mệnh đăng cũng chia làm năm màu, thấp nhất là xanh, cao nhất là tím.
Mệnh đăng màu sắc khác nhau, tác dụng mang tới cũng khác nhau, mà đối ứng, chính là thân phận địa vị cũng đều khác nhau.
Mệnh đăng thấp nhất, chính là đệ tử bình thường mới vào tiên môn sở hữu, đèn là Thanh Trản (đèn xanh), nếu đèn này bị kẻ xấu lấy được, thậm chí có thể mượn nó để thi triển chú thuật, rủa chết người ta. Trên trình độ nào đó, đây vốn là một loại thủ đoạn tiên môn chế ước đệ tử. Lúc trước Phương Nguyên rời núi, Thanh Dương Tông tắt mệnh đăng của hắn, sợ mệnh đăng của hắn bị Âm Sơn Tông cướp đi, âm thầm gây bất lợi cho Phương Nguyên.
Mà đi lên trên, chính là Hồng Trản (đèn đỏ) và Bạch Trản (đèn trắng), thường thường đều là chấp sự các cấp bậc cùng với đệ tử chân truyền từ Trúc Cơ trở lên của các phong, loại mệnh đăng này cũng đều tồn tại năng lực chế ước nhất định, có điều tác dụng yếu đi rất nhiều!
Mà lên trên nữa là Kim Trản (đèn vàng), đây là một số người có danh trưởng lão, tu vi đạt tới Kim Đan mới có tư cách châm.
Loại đèn này năng lực chế ước đã rất yếu, phần lớn là một loại tín niệm và khế ước.
Dù sao, tu sĩ Kim Đan, thực lực cường đại, địa vị cao thượng, chẳng ai muốn đặt tính mạng của mình ở trong tay người khác, cho nên đây cũng là xu thế chung, đại bộ phận tiên môn trên thế gian này đều không cường hành yêu cầu tu sĩ Kim Đan lưu lại mạch máu của mình trong tay.
Có điều trên Kim Trản còn có Tử Trản.
Cái này đã đại biểu cho loại người thân phận cao nhất trong tiên môn.