Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 936 - Chương 936: Tình Thế Đã Khác (1)

Chương 936: Tình thế đã khác (1)
Cũng có đệ tử quỳ gối trước núi, cầu tiên môn thả bọn họ rời đi, lúc này lại lúng ta lúng túng ngẩng đầu lên:

- Mà chúng ta...

- ... Lại phải rời đi vào lúc này à?

- Thanh Dương Tông vì sao lại tử quang sáng rực, chẳng lẽ là có đại thủ bút gì à?

Có gia tộc tu chân ở ngoài tiên môn, nhưng cũng nhất thời âm thầm quan sát Thanh Dương Tông, nhìn thấy quang mang này, liền biến sắc.

- Thanh Dương Tông là có đại động tác gì sao?

Chỗ xa hơn, ngoài hộ sơn đại trận, lại có rất nhiều người trốn trong bóng tối, trong lòng đều trầm xuống.

...

- Còn thiếu một cỗ tử kình.

Theo một luồng thanh khí đó hóa vào trong đèn, Phương Nguyên cũng cảm thấy mình và hộ sơn đại trận của Thanh Dương Tông có liên hệ nào đó, có thể thông qua đại trận này, cảm ứng được mọi thứ trong phạm vi hộ sơn đại trận bao phủ, thậm chí là một số biến hóa bên ngoài, trên trình độ nào đó mà nói, đến lúc này, hắn liền có một bộ phận quyền khống chế đối với hộ sơn đại trận, có thể coi hộ sơn đại trận này là hai mắt của mình.

Thông qua đại trận này, hắn tất nhiên có thể cảm nhận được sự mừng quá mà khóc của vô số đệ tử Thanh Dương Tông, cùng với sự hốt hoảng kinh ngạc của một số người vốn định rời núi, lại có thể cảm nhận được một số thám tử vẫn đang ẩn mình trong bóng tối ở chung quanh, nhìn trộm Thanh Dương Tông.

Thầm cân nhắc trong lòng, hắn liền có quyết nghị.

- Đệ tử hôm nay về núi, châm mệnh đăng, nếu không có chút nghi thức tế lễ, vậy há có thể tận hứng?

Khi nói đến đây, hắn quay người, bước tới ngoài điện.

Lúc này ngoài đại điện, đám người tiểu trưởng lão, chấp sự của tiên môn đang vây quanh nhìn thấy Phương Nguyên đi ra, ai nấy đều vẻ vui mừng lộ rõ trên nét mặt, nhưng lại không biết nên mở lời, xưng hồ như thế nào, chỉ vội vàng tránh ra một con đường.

Phương Nguyên chắp tay, thi lễ với bọn họ, sau đó liền một bước bước lên hư không.

Các tu sĩ đều có chút kinh ngạc, không biết hắn muốn làm gì, vội vàng cũng nhảy tới trong không trung theo, từ xa mà nhìn.

Trên chín tầng trời, dưới sự chiếu rọi của một vầng trăng sáng, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mờ mờ đó đột nhiên lóe lên, phi thân vào trong một đám mây dày nặng, đám mây này vốn ẩn trong hư không, rất khó phát hiện, nhưng dưới sự chiếu rọi của trận quang hộ sơn đại trận của Thanh Dương Tông, lại không thể che giấu, bóng người đó trực tiếp xông vào, một giây tiếp theo liền từ trong đám mây đó bay ra.

Rồi sau đó, trong mây bỗng nhiên có một cái bóng mặc áo đen, đầu và thân mỗi thứ một nơi, từ trong mây bay thẳng xuống.

- Vù...

Mà bóng xanh đó lại một khắc cũng không ngừng, hắn phi thân bay chung quanh, nhanh như thiểm điện.

Trong khoảnh khắc, hắn từ trong tầng mây chui vào trên đỉnh núi bên cạnh, lại từ trên đỉnh núi, bay vào trong rừng sâu, lại từ trong rừng sâu, lướt tới trong yêu cốc, lại bay tới sau vách núi, thân hình nhanh chóng di chuyển, nhanh như tia chớp.

Mỗi khi đến một nơi, đều chỉ lướt nhanh qua một cái, sau đó lại lao tới chỗ khác.

Sau đó khi hắn vừa rời khỏi, ở những nơi đó hoặc nhiều hoặc ít đều có mấy cỗ thi thể rơi ra.

Các tu sĩ Thanh Dương Tông nhìn thấy một màn này, đều đã nghẹn lời.

Bọn họ tất nhiên biết đây là gì.

Đó là tất cả người nằm vùng mà tất cả các thế lực đối lập với Thanh Dương Tông bố trí chung quanh Thanh Dương Tông, bọn họ ẩn náu ở xung quanh, lúc nào cũng nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Thanh Dương Tông, cũng chính là vì sự tồn tại của những người này, khiến cho Thanh Dương Tông trên dưới lúc nào cũng bị vây trong một loại không khí khẩn trương mà khủng hoảng, chỉ là những người này che giấu quá sâu, lại rất phân tán, không ai làm gì được họ, dần dà cũng thành quen rồi.

Sau đó Phương Nguyên lúc này xuất thủ, giết sạch tất cả bọn họ.

Ầm!

Nhiều nhất cũng chỉ trong thời gian nửa chén trà nhỏ, Phương Nguyên đã chạy một vòng xung quanh Thanh Dương Tông, sau đó thân hình hắn đột nhiên dừng lại giữa không trung, chân đập mây, chậm rãi đi xuống chủ điện, phía sau có vô số người mai phục đã chết rơi xuống.

Lúc này trong Thanh Dương Tông, có vô số ánh mắt tập trung đến trên người hắn, chỉ thấy hắn áo xanh như tẩy, không nhiễm một hạt bụi.

- Chém hết yêu ma quỷ quái, hộ sơn đại trận không cần lúc nào cũng phải mở nữa!

Phương Nguyên đi vào trong chủ điện, thản nhiên nói:

- Như vậy bất kể là có người đi, hay là có người tới, đều tiện hơn nhiều!

Trên hộ sơn đại trận ở đỉnh núi Thanh Dương Tông, tử quang dần dần rút đi, lùi về Tử Trản Mệnh Đăng trong chủ điện.

Mà sau đó, hộ sơn đại trận vẫn mơ hồ di động trong không trung, đã duy trì liên tục mấy năm, cũng từ từ co rút lại. Đây là lần đầu tiên trong mấy năm qua, Thanh Dương Tông thu lại hộ sơn đại trận, để lộ sơn môn của mình dưới thương khung, mà ngẩng đầu nhìn trên đỉnh đầu, tinh không và ánh trăng giống như trong nháy mắt trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, trong lòng các đệ tử của Thanh Dương Tông cũng run lên.

Mấy năm qua, cho dù là một mực mở ra hộ sơn đại trận, cần tiêu hao tài nguyên nhiều hơn so với bình thường mấy lần, Thanh Dương Tông cũng vẫn không thu hồi, để đảm bảo sẽ không xuất hiện sơ suất, Thái Thạch trưởng lão chấp chưởng Giới Luật Ti của Thanh Dương Tông, thậm chí một năm trước tự mình tiến vào trận phủ bế quan, để tiện nắm giữ đại trận một cách kỹ càng, để tránh một khi không cẩn thận, bị người ta thừa cơ.

Dù sao có một tầng hộ sơn đại trận như vậy tồn tại, các đệ tử Thanh Dương Tông trong lòng còn có thể thả lỏng một chút.

Có điều, hiện giờ theo Phương Nguyên trở về, cũng xuất hiện một màn khiến người ta không ngờ tới.
Bình Luận (0)
Comment