Chương 937: Tình thế đã khác (2)
Hộ sơn đại trận đã thu lại, trong lòng các đệ tử, ngược lại có thêm mấy phần tự tin.
Nếu nói Phương Nguyên vừa trở về, dẫn phát sự bất ngờ và khẩn trương trong lòng các đệ tử, như vậy khoảnh khắc tin tức hắn đoạt được danh hiệu lục đạo khôi thủ truyền ra, đồng thời châm Tử Trản Mệnh Đăng, chính là khiến các đệ tử trong lòng có thêm mấy phần hi vọng, có thêm mấy phần chờ mong...
Nhưng nếu chỉ là như vậy thì vẫn không đủ, vẫn thiếu một cỗ tử kình, vẫn chưa thể hoàn toàn xua đi ám ảnh trong lòng bọn họ!
Cho nên, Phương Nguyên liền dứt khoát xuất thủ!
Một hơi trừ bỏ toàn bộ người nằm vùng chung quanh Thanh Dương Tông!
Đây là cho những người âm thầm rình mò đó một cảnh cáo:
- Ta đã trở về!
Cũng để cho các đệ tử Thanh Dương Tông thấy:
- Ta không phải chỉ là hư danh!
...
- Phương Nguyên sư huynh... Hắn thật sự đã trở lại...
- Trời ạ, cuối cùng cũng chịu đựng tới ngày cuối rồi.
- Thực lực bực này của Phương sư huynh, cho dù là mấy vị đại trưởng lão và tông chủ, cũng...
Theo đại trận được thu lại, bầu trời đêm rõ ràng mà sáng sủa lộ ra, các đệ tử Thanh Dương Tông mới giật mình phục hồi tinh thần, cũng không biết là bắt đầu từ ai, đột nhiên tiếng hoan hô vang lên một mảng, các đệ tử Thanh Dương Tông đều hoan hô, sự sợ hãi trong lòng kéo dài mấy năm năm nay, dường như cũng theo cái chết của những người mai phục đó mà tan đi, so với mây đen trên trời tan đi còn triệt để hơn, sạch sẽ hơn.
Cũng theo đó cũng sinh ra một loại xung động mãnh liệt mà hưng phấn nào đó.
...
- Tên này, mấy năm trước vẫn còn học kiếm từ ta, hiện tại đã có bản sự bực này rồi à?
Trên nóc Ngọc Phong Nhai Linh Dược Giám, Tiểu Lạt Tiêu Lăng Hồng Ba ôm hai chân, đứng từ xa nhìn bóng của Phương Nguyên chợt lóe lên trên chủ phong, chậm rãi cúi đầu xuống, nhất là khi dư quang ở khóe mắt nhìn thấy tiểu Kiều sư muội ở trên núi đi theo phía sau Phương Nguyên, trong lòng lại có chút phức tạp, cảm thấy mình cũng nên tới nói chuyện một chút, nhưng lại có thêm một tầng ngăn cách.
- Phương Nguyên sư đệ, hoặc có thể nói hiện tại nên gọi hắn là Phương Nguyên trưởng lão rồi.
Lục Thanh Quan đứng dưới dòng suối ở Tiểu Trúc Phong, đứng xa xa nhìn Phương Nguyên, thở dài một tiếng, lẩm bẩm:
- Trước kia không nhìn thấy hắn, hiện giờ cuối cùngcũng lại thấy mặt trời, thực sự cảm thấy hắn giống như trong tưởng tượng của ta, quả thật là bộ dạng bình thường...
- Quả nhiên tâm chí và thủ đoạn như hắn mới có thể đi đến độ cao này à?
Đệ tử chân truyền Thần Tiêu Phong Nghiêm Cơ cười khổ một tiếng, thần sắc cảm khái.
- Phi Linh sư tỷ không cùng hắn trở về sao?
Sườn tây tiên môn, trên một vách núi bên cạnh Tiểu Trúc Phong, Hậu Quỷ Nhi gầy yếu như khỉ, khô quắt đáng khinh vẫn ngồi ở đó, nhìn vô số nữ đệ tử dưới núi hoan hô vui mừng, bộ ngực nhấp nhô, lại thủy chung không thể tìm được vẻ thỏa mãn trước kia, cũng càng nhìn càng cảm thấy trong lòng mất mát, đành phải lặng lẽ nói thầm:
- Lúc trước các ngươi đi cùng nhau, hiện giờ sao không cùng trở về?
Qua một lúc, mới mất mát nói:
- Nàng ta còn đáp ứng ta nói chuyện cưới xin mà...
...
- Tiểu bối này đã có tu vi như vậy rồi.
- Trên đời này, quả nhiên vẫn có thiên tài tồn tại...
Mà trên rất nhiều ngọn núi hoặc là trong động phủ, cũng có một số tu sĩ lớn tuổi, đang nhẹ giọng cảm thán.
- Lúc rời núi vẫn còn là thiếu niên non nớt, hiện giờ trở về, lại đã trở thành đại nhân vật cao không thể với thế này rồi à?
Rất khó nói rõ, trong lòng những tu sĩ đã lớn thêm tuổi trong mấy năm nay là vui mừng nhiều hơn hay là hiu quạnh nhiều hơn.
...
- Thì ra là thế, thì ra là thế...
Mà Tử Vân Phong Tiêu trưởng lão, lúc này cũng lặng lẽ xuống chủ phong, giương mắt nhìn, chỉ đầy một bụng chua xót.
Vốn một ngày này, chư vị trưởng lão và chấp sự cùng thủ ở trước chủ phong, chính là vì hắn đã trở lại, nhưng hiện giờ, lại không ai để ý tới hắn nữa, mặc hắn xuống núi, cũng không thấy có mấy ai chú ý tới mình, điều này lại khiến cho trong lòng hắn chua xót khôn kể, lại loáng thoáng minh bạch vấn đề nào đó, cả người dường như bị chém một đao, lảo đảo lắc lư, giống như tùy thời đều có thể ngã xuống.
- Chẳng trách những người đó lại đột nhiên tạo cho mình áp lực lớn như vậy, bức mình phải thu hồi mệnh đăng...
Hắn ngẩng đầu lên, có chút thất thần nhìn xung quanh, tạp niệm lộn xộn.
Nếu tông chủ có thể biết trước tiểu nhi này đã nổi danh ở Trung Châu, đoạt danh hiệu lục đạo khôi thủ, như vậy Âm Sơn Tông, thậm chí là Việt vương đình, cũng không thể không nhận được tin. Bọn họ chắc đều đã đoán được Việt Quốc sắp nổi sóng gió, vào thời khắc cuối cùng này gây cho mình áp lực lớn như vậy, chẳng lẽ vì muốn mình gây thêm loạn cho Thanh Dương Tông?
- Ở trong mắt những người đó, tính mạng của ta không đáng để lấy, chỉ đáng để gây thêm một chút loạn cuối cùng hay sao?
Trong lòng hắn chua xót thầm nghĩ:
- Chỉ là nếu tông chủ đã biết tiểu nhi đó đoạt được lục đạo khôi thủ, cũng đoán được hắn chắc sẽ chết gấp trở về,vậy vì sao khi ta muốn rời khỏi, hắn lại không nói cho ta biết tin tức này, giữ ta lại?
Càng nghĩ trong lòng càng cay đắng:
- Chẳng lẽ là hắn cảm thấy, ta không đáng để giữ lại sao?
- ... Hay là hắn chỉ mong ta bỏ đi?
- ...
Tiêu trưởng lão thất hồn lạc phách, chậm rãi đi tới trước vách núi Tử Vân Phong, nơi này có gần trăm đệ tử mặc quần áo khác nhau đang chờ, có một số người là chấp sự đi theo hắn mấy chục năm, làm việc đắc lực, cũng có đệ tử chân truyền hắn tỉ mỉ bồi dưỡng, còn có rất nhiều đệ tử tinh anh mà Tử Vân Phong nhiều năm khổ tâm bồi dưỡng ra, ai nấy đều sắc mặt phức tạp nhìn hắn.