Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 938 - Chương 938: Tiên Môn Loạn Tượng (1)

Chương 938: Tiên môn loạn tượng (1)
Trong nửa năm này, gia tộc, thân trưởng phía sau những đệ tử này không biết có bao nhiêu người tới tìm hắn đã ở bên ngoài một mình tu hành tránh họa, hy vọng hắn có thể ra mặt, niệm tình thầy trò, trở về dẫn những đệ tử này rời núi.

Có thể nói, hắn lần này trở về, trừ áp lực lớn bên ngoài ra, sự khẩn cầu của những người này cũng là một bộ phận nguyên nhân.

Mà sau khi hắn quyết định động thân, đệ tử Tử Vân Phong lại nhiều thêm mấy lần.

Những người này đều đang nhìn trông mong, vô cùng đáng thương, chờ hắn về núi, đòi lại mệnh đăng, dẫn bọn họ thoát ly khổ hải.

- Đi thôi, mệnh đăng của các ngươi đều đã ở trong tay ta...

Tiêu trưởng lão xuất thần một lúc, mới miễn cưỡng đi tới, có chút mỏi mệt cười cười, nói với những chấp sự và đệ tử đó.

Nhưng lời này vừa được nói ra, không khí chung quanh đột nhiên trở nên rất áp lực.

Những chấp sự hay là đệ tử đó ai nấy đều sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, thậm chí có chút hoảng sợ, ánh mắt nhìn Tiêu trưởng lão, dường như có chút thất vọng, có chút khẩn trương, cũng có người thậm chí dường như còn phẫn nộ.

- Tiểu Trúc Phong Phương sư huynh cuối cùng hôm nay cũng về núi, chúng ta lại phải rời khỏi vào lúc này sao?

Không biết qua bao lâu, phía sau đám đệ tử đó, bỗng nhiên có người tức giận bất bình nói một câu.

Cũng là một câu này, lập tức dẫn phát vô số tiếng nghị luận khe khẽ.

- Đúng vậy, mắt thấy những ngày khó khăn sắp trôi qua, chúng ta lại phải đi vào lúc này sao?

- Vậy thì không khỏi quá không công bằng...

- Đúng vậy, quá không công bằng, khi phải chịu tội thì chúng ta cũng chịu, khi chia xẻ vinh quang thì lại muốn chúng ta đi?

Những tiếng nghị luận đó càng lúc càng nhiều, thanh âm cũng càng lúc càng lớn.

Bên trong mang theo rất nhiều ý vị căm giận bất công, cũng xen lẫn rất nhiều vẻ không cam lòng.

Tiêu trưởng lão nghe thấy những lời này, hơi ngẩn ra, ngẩng đầu lên.

Nghênh đón ánh mắt hắn, trong đám đệ tử kia, tiếng nghị luận thấp đi rất nhiều, có rất nhiều ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào hắn, nhưng vẫn có một số vẫn nhìn thẳng tới, bên trong thậm chí có chút phẫn nộ, cũng không biết là bắt đầu từ người nào, bỗng nhiên có người quỳ xuống, khóc rống lên:

- Sư tôn, lúc này bảo chúng ta đi thì làm sao mà cam tâm được, xin sư tôn thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!

- Đúng vậy, chuyện rời khỏi Thanh Dương Tông, vốn là lệnh của gia tộc, trong lòng ta vẫn một mực không đồng ý.

- Tuy ta là đệ tử Tử Vân Phong, nhưng trước giờ không nghĩ tới rời khỏi Thanh Dương Tông, sư tôn vì sao lại cầm mệnh đăng của ta về!

- Đúng vậy, nếu ta hiện tại trở về, lão thái gia sẽ chặt chân ta mất...

- ...

Nghe thấy những lời này, Tiêu trưởng lão biến sắc, nhưng cuối cùng vẫn vẫn không nói gì.

Hắn chỉ nhìn về phía một người đứng trước nhất trong nhóm người này, người đó là đệ tử chân truyền một tay hắn dạy ra, Tiêu trưởng lão nhìn vẻ mặt có chút thấp thỏm của đệ tử chân truyền đó, qua một lúc mới nói mới nói:

- Xung Thiện, ngươi thấy thế nào?

Sắc mặt đệ tử chân truyền đó trở nên có chút tái nhợt, trong lòng hắn cố xốc lên dũng khí, đột nhiên quỳ xuống.

- Đệ tử.. Cũng muốn ở lại sơn môn, cầu sư tôn ngài...

Nói đến đây, hắn hơi do dự một chút, vẫn nói ra:

- Đặt lại mệnh đăng của chúng ta về đi.

Tiêu trưởng lão nhìn bọn họ, trong lòng chậm rãi trầm xuống.

- Ha ha...

Không biết bao lâu, cả người hắn lảo đảo, đột nhiên bật cười.

Trong tiếng cười mang theo ý vị đùa cợt và châm chọc vô tận, giống như phát điên rồi.

Đang cười, không ngờ lại phun ra một búng máu.

Sau khi mình trở về, một số việc đương nhiên xuất hiện thay đổi, trong lòng Phương Nguyên rất minh bạch.

Trong thời gian năm năm, mình du lịch, tu hành, trải qua hung hiểm ở bên ngoài, không hề dám thả lỏng, mà người ở lại trong tiên môn, cũng phải gánh vác vô số áp lực, điều này hắn cũng minh bạch.

Có điều, dưới áp lực này, nhân sinh bách thái, lại khó có thể một lời nói hết, chuyện không xuất hiện kết quả xấu nhất, nhưng cũng không được thuận lợi như trong tưởng tượng, có rất nhiều chuyện khi Phương Nguyên vừa về tới tiên môn liền nhìn ra.

Chỉ là hắn vẫn không nói gì, chỉ thủ tâm làm chuyện của mình.

Ngày đầu tiên hắn về tới tiên môn, thể hiện ra thực lực của mình, mà ngày hôm sau, liền vận chuyển các loại tài nguyên mình mang về theo từ trên pháp chu xuống, nhất nhất kiểm kê đưa vào kho, lần này lại thực sự khiến Thanh Dương Tông trên dưới đều sợ tới ngây người.

Kỳ thật mấy năm trước, Ô Trì Quốc cũng từng vận về một phần vật tư, chỉ là phần vật tư đó tuy giá trị không thấp, nhưng dù sao vẫn không đủ để khiến Thanh Dương Tông kinh động, nhất là đống vật tư đó sau khi vào cảnh nội Việt Quốc, cũng bị Việt vương đình và một số thuộc hạ của yêu ma vây bắt chặn đường, cuối cùng đưa đến được Thanh Dương Tông, kỳ thật đã không còn lại quá nhiều!

Nhưng lần này lại khác, vận về đều là vật tư được Phương Nguyên tỉ mỉ lựa chọn ở Trung Châu.

Tất cả vật tư, đại thể có thể chia làm ba loại, trong đó phẩm chất cao nhất chính là thần dược, bảo dược, cùng với một số mẫu phôi tiên khoáng cực kỳ khan hiếm, những thứ này hoặc đến từ tiểu hoàng tử Ô Trì Quốc lúc trước cung phụng cho hắn, hoặc là đến từ Thông Thiên Bí Cảnh của Thiên Lai Thành Kim gia, nhất là những bảo vật được xếp vào trong Bảo Lục lấy được từ trong Thông Thiên Bí Cảnh, lúc ấy Kim Lão Thái Quân chỉ tung ra hai loại, liền dẫn động tu sĩ cao thủ ở Phách Hạ Châu thèm khát, cam tâm để mặc cho nàng ta sử dụng, có thể thấy được giá trị cao tới cỡ nào.
Bình Luận (0)
Comment