Chương 940: Muốn tới thì tới muốn đi thì đi (1)
Cũng có người trực tiếp ở trước sơn môn đoạn tuyệt quan hệ với gia tộc nhà mình, mắng to lão tổ tông hoặc là cha mẹ trưởng bối nhà mình.
- Nếu không phải các ngươi lúc trước bức, ta sao lại rời khỏi lúc tiên môn gặp nguy cấp?
...
Vô cùng náo nhiệt, trò hề nhiều vô biên.
Các chấp sự và trưởng lão Thanh Dương Tông đã bận tới đứt tay đứt chân, cũng cảm thấy nguy cơ này so với trước kia còn khó ứng phó hơn.
Mà lúc này, Phương Nguyên thì mọi sự đều không để ý tới, hắn đối với loại chuyện này, vốn cũng không để bụng, quan trọng hơn là, hắn vừa trở về, tất nhiên có chuyện trọng yếu hơn phải làm, hắn hiện giờ, đang ở trong động phủ của Tần trưởng lão, sau khi kiên nhẫn chẩn đoán thương thế cho Tần trưởng lão, liền từ trong bảo dược mình mang về chọn mấy món, cũng tự tay mở lò luyện đan cho hắn.
- Ngươi quả thật không cần mời tới mấy vị đan sư mấy vị à?
Tần trưởng lão ngồi trên giường, nhìn Phương Nguyên sửa sang lại bảo vật, không nhịn được hỏi một câu.
Lúc trước khi mình đưa tiểu nhi này rời khỏi, hắn còn chưa giỏi đan dược, hiện giờ trở lại, liền đội lên một danh đầu Đại Đan Sư, điều này khiến hắn thủy chung cảm thấy có chút không chân thực, cũng không phải lo lắng Phương Nguyên hại hắn, mà là có chút xót ruột cho những bảo dược hàng đầu đó.
- Ta thấy thủ pháp luyện đan này của ngươi có chút cổ quái, Nguyệt Hoa Thảo thực sự có thể dùng như vậy à?
Hắn nhìn cả nửa ngày, lại không nhịn được nói một câu, thật sự có chút lo lắng.
- Yên tâm đi, ăn vào không chết người đâu.
Phương Nguyên đưa đan dược đã luyện thành tới trước mặt Tần trưởng lão, thản nhiên nói:
- Nội thương của ngươi rất nặng, lại bị ngươi dùng một thân pháp lực áp chế, chống đỡ nửa năm, nếu dùng đan phương bình thường, chỉ sợ cho dù trị được nội thương, một thân tu vi cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng lớn, có điều ta dùng chính là một đạo cổ phương trong đan thư mà Tiên Minh ban thưởng, có thể bảo đảm chữa khỏi nội thương chữa khỏi, mà không ảnh hưởng tới tu vi!
Nói đến đây, lại cười khẽ:
- Có lẽ còn có thể khiến tu vi của ngươi tiến thêm một bậc!
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh mà tự tin của Phương Nguyên, Tần trưởng lão thở dài một tiếng, nhận lấy đan dược, trong lòng luôn cảm thấy có chút phức tạp.
- Quả nhiên là đại kiếp buông xuống, quái thai xuất thế à?
Trong lòng lại cười khổ:
- Lúc này mới qua năm năm, Tiên Miêu gầy yếu mà ngây thơ, thiếu niên sinh tử chỉ ở trong một ý niệm của các trưởng lão tiên môn, bất kể trên tu vi hay là kiến thức, đều đã vượt xa mình.
Sau khi ăn vào đan dược, hắn nín thở một lát, chỉ cảm thấy có một loại dược tính ôn hòa chậm rãi tan ra.
Cũng khiến cho ngực mình giống như cởi bỏ được một khối đá to.
Tần trưởng lão tất nhiên cũng hiểu được đây là hiện tượng bắt đúng bệnh, trong lòng không nhịn được lại thở dài.
Do dự một lúc, hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn Phương Nguyên nói:
- Lúc trước khi đưa ngươi rời khỏi, lão phu kỳ thật không tin ngươi sẽ trở về!
- Ngươi lúc ấy nhìn cũng không sai.
Phương Nguyên thu thập lò đan, thuận miệng cười cười, nói:
- Khi đó ngươi nói ta chỉ muốn tu hành một mình, ai cũng không tin, cũng là đúng, kỳ thật ta cũng bắt đầu từ lúc ngươi thả ta đi, mới quyết định nhất định phải trở về.
- Đúng vậy, quả thực vẫn là tông chủ nhìn người chuẩn hơn.
Tần trưởng lão hơi xuất thần, một lúc sau mới thở dài một tiếng, sau đó lại cười khổ nói:
- Có điều ngươi lần này trở về, loạn tượng của Việt Quốc cũng nổi lên, ngươi nghe thử ngoài sơn môn lúc này đi, đã loạn thành một đống, lúc trước vì ngươi mà có vô số người muốn đi, hiện giờ vì ngươi mà lại có vô số người muốn về, chỉ không biết đối mặt với nhiều người như vậy, nhiều thủ đoạn như vậy, trong lòng ngươi có tính toán gì?
- Ta lần này trở về, chính là muốn báo ân báo thù!
Phương Nguyên hơi chau mày, sau đó mới nói:
- Cho nên cái ta nghĩ cũng rất đơn giản, đối với ta, người có ơn nghĩa với tiên môn, nếu không thể báo đáp thật tốt, trong lòng ta sẽ áy náy, nhưng những người nghĩa này, nếu bị bọn họ chiếm đi tiện nghi, trong long ta cũng không thoải mái!
- Cho nên ngươi mới nói, để người muốn đi thì đi, để người muốn tới thì tới?
Tần trưởng lão nghe Phương Nguyên nói vậy cũng nhẹ nhàng mỉm cười một tiếng, thở dài buồn bã, sắc mặt lúc này cũng dễ coi hơn nhiều, dường như cuối cùng cũng từ trong những lời này, nghe thấy Phương Nguyên vẫn có chút bộ dạng non nớt của thanh niên, mặt già cuối cùng cũng vẫn giữ được.
Hơi dừng lại một chút, hắn cười nói:
- Nhân tình thế thái, so với thần thông còn huyền ảo hơn, lại há có thể một câu là nói rõ? Những người đó vốn muốn đi, hiện giờ lại không muốn đi nữa, coi như chưa hề nói những lời đó, chưa làm những chuyện đó, mà những người lúc trước đi rồi, có lẽ trước khi đi cũng thực sự đã chia sẻ rất nhiều áp lực với tiên môn, chẳng lẽ vì bọn họ đi rồi mà một mực xóa tên?
Phương Nguyên nghe thấy những lời này, tay cũng hơi chậm lại, quay đầu nhìn hắn.
Tần trưởng lão dài thở dài một tiếng, nói:
- Trong tiên môn, không chỉ là tu hành, cũng có rất nhiều việc linh tinh, thị phi điên đảo, không thể vơ đũa cả nắm, tựa như Tiêu trưởng lão, hắn kỳ thật cũng không có gì sai cả, chỉ là tính cách lãnh đạm, không thích phân tranh thế tục, nhưng lần này, lại rơi vào kết cục đạo tâm vỡ tan, tu vi giảm mạnh, cho dù là lão phu, kỳ thật cũng có chút không đành lòng...
Phương Nguyên đã xem thu thập xong lò đan, nghe Tần trưởng lão nói vậy, mãi lâu sau không trả lời.
Hiện giờ hắn đã trở lại được ba ngày, cũng biết đại khái chuyện đã xảy ra trong giới tu hành Việt Quốc năm năm nay, lại không tiện đánh giá, mà đối với loạn tượng mà Tần trưởng lão nói, trong lòng ngươi minh bạch, nhưng nghĩ kỹ lại thì chỉ cảm thấy đau đầu.