Chương 947: Quân tử khi chi dĩ phương (1)
Đừng nói là tứ đại tiên môn của Việt Quốc, cho dù là Âm Sơn Tông được gọi là đệ nhất đạo thống Vân Châu, ở trước mặt Hoàng Châu Cửu Trùng Thiên, có thể hoàn toàn không tính là gì.
Tên đệ tử của Thanh Dương Tông này lấy đâu ra bản sự mà ngay cả Hoàng Châu Cửu Trùng Thiên cũng coi trọng hắn như vậy?
Phải biết rằng tu sĩ Tử Đan có hiếm lạ tới mấy, nhưng các châu mỗi một đời đều có mấy người, nhất là ở nơi hưng thịnh như Trung Châu, lại chỉ được tính là nhân tài nhất lưu, mà đường đường là công chúa của Cửu Trùng Thiên, lại chỉ có ít ỏi mấy người, Phương Nguyên hiện giờ tất nhiên không phải người thường, có thể nổi danh ở đại khảo, thực sự rất kinh diễm, nhưng cái danh lục đạo khôi thủ này của hắn nghe thì cũng dễ nghe đó, nhưng đối với Hoàng Châu Cửu Trùng Thiên đạo uẩn thâm hậu, nhân tài vô số mà nói, cũng chỉ có thể xem như là một nhân tài không tệ lắm mà thôi.
Công chúa của Cửu Trùng Thiên vì sao lại coi trọng ngươi như vậy?
... Bởi vì ngươi đẹp trai à?
Rất khó hình dung vào lúc này có bao nhiêu niệm đầu nổi lên trong lòng các tu sĩ.
Lại có vô số người, nhìn ngọc liễn đó chậm rãi lái tới trước sơn môn của Thanh Dương Tông, bị hoàng uy vô tận đó chấn nhiếp, trong vô thức hai chân như nhũn ra, run run rẩy rẩy, vội vàng quỳ xuống, giống như phàm nhân gặp ngọc liễn của hoàng đế vậy.
- Cái này...
Ngay cả Thanh Dương tông chủ Trần Huyền Ngang cũng rõ ràng có chút run run.
Hắn mở to hai mắt, âm thầm kéo tay áo Phương Nguyên, thấp giọng nói:
- Chơi lớn thế?
Phương Nguyên lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói:
- Ta cũng không ngờ nàng ta lại đến!
- Cứ ra nghênh đón đã rồi tính...
Tông chủ Trần Huyền Ngang thầm hít sâu mấy hơi, duy trì sự bình tĩnh của mình, chợt nhớ tới một chuyện, nói:
- Sau khi gặp nàng ta, ta có cần quỳ xuống không?
Phương Nguyên thở dài, nói:
- Có chút bộ dạng của tông chủ đi được không?
- Người ta dù sao cũng là công chúa của hoàng tộc Cửu Trùng Thiên...
Tông chủ Trần Huyền Ngang quả thực sắp nghẹn lời rồi, thấy Phương Nguyên đã đi lên phía trước, mới vội vàng đi theo.
- Công chúa giá lâm, Thanh Dương Tông không bày án đón chào, thật là thất lễ, vạn mong công chúa kim thể an khang, tiên đạo vĩnh tiến...
Không thể không nói, Thanh Dương tông chủ Trần Huyền Ngang vẫn có mấy phần phong độ, trong quá trình bước về phía trước mấy bước, đã cường hành áp chế sự sợ hãi trong lòng, cùng Phương Nguyên đi tới trước ngọc liễn của Cửu Trùng Thiên tiểu công chúa, thâm hít sâu một hơi, thong dong thi lễ, sau đó thấp giọng vấn an, trong thanh âm tuy khó tránh khỏi có chút kích động, nhưng tốt xấu vẫn coi như có phong phạm của người đứng đầu một tông.
- Tiền bối không cần đa lễ!
Trong ngọc liễn đó, thanh âm của Lý Hồng Kiêu thản nhiên vang lên, lúc nói chuyện với tông chủ Thanh Dương Tông này, không ngờ là dùng giọng điệu vãn bối, cười khẽ, nói:
- Bản cung và môn đồ quý tông kết bạn ở Vấn Đạo Sơn, tính tình hợp ý, coi là hảo hữu, chỉ vì bản cung nhàn du khắp nơi, ngẫu nhiên đi ngang qua Vân Châu, liền nổi lên hứng thú tới thăm bạn, có chỗ nào mạo muội, cũng mong tông chủ bao dung!
Thanh Dương tông chủ vội nói:
- Điện hạ sao lại nói vậy, kim thân giá lâm, bỉ tông cỏ cây cũng rạng rỡ hơn!
Nói xong, thấy rèm ngọc liễn đã vén lên, vội vàng đẩy Phương Nguyên một cái:
- Đi đỡ đi.
Ánh mắt Phương Nguyên lập tức có chút kinh ngạc:
- Ta? Đi đỡ nàng ta?
Tông chủ quay đầu nhìn Phương Nguyên một cái, giống như Phương Nguyên không đi đỡ nàng ta thì sẽ ăn thịt Phương Nguyên vậy.
Mà vào lúc này, chỉ thấy Lý Hồng Kiêu từ trong ngọc liễn đi ra, mặc cung bào màu đỏ, một thân quý khí, hoàng uy vô hạn, mặt như hoa đào, khiến hơn ngàn tu sĩ chung quanh không ai dám mở mắt nhìn, lúc này đang cười dài nhìn về phía Phương Nguyên, tay phải nhẹ nhàng nâng lên, bồng bềnh trong không trung, âm thị bên cạnh lại không tới đỡ, chỉ cười tủm tỉm quan sát Phương Nguyên.
Trong lòng Phương Nguyên quả thực là bất đắc dĩ, thật sự bị ánh mắt của người xung quanh nhìn cho có chút không tự nhiên.
Còn không tới đỡ, e là không biết sẽ có bao nhiêu người nhảy ra mắng to hắn không biết lễ số...
Hắn đành phải đi lên phía trước, đỡ lấy tay phải của Lý Hồng Kiêu, dẫn nàng ta từ trên ngọc liễn đi xuống, thấp giọng nói:
- Sao ngươi lại tới đây?
Lý Hồng Kiêu tựa cười mà như không phải cười nhìn hắn một cái, nói:
- Bản cung muốn đi đâu thì đi đó, ngươi quản được ta à?
- Ở xa tới là khách, tất nhiên không thể nhốt ngươi ở ngoài cửa!
Phương Nguyên bất đắc dĩ nói:
- Chỉ là... tự ngươi không đi được à?
Lý Hồng Kiêu thấp giọng cười nói:
- Đây là lễ số, đỡ chắc một chút!
- Bái kiến Cửu Trùng Thiên Hồng Tích Công Chúa điện hạ.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài ngọc liễn, ở trước sơn môn của Thanh Dương Tông, Lý Hồng Kiêu mặt mày tươi cười, nhìn ra chung quanh, lại thấy chung quanh lập tức có vô số người đã quỳ xuống vái, giống như núi gào biển động, trong đó không chỉ có một số sứ giả Trung Châu đã biết Cửu Trùng Thiên, thậm chí còn bao gồm một số tu sĩ Vân Châu chưa từng có giao tiếp với Cửu Trùng Thiên, có thể thấy được hoàng uy của Cửu Trùng Thiên thịnh tới cỡ nào.
Nếu không phải Phương Nguyên nhìn Thanh Dương tông chủ một cái, e là hắn cũng muốn quỳ một gối xuống rồi.
- Chư vị xin chớ đa lễ, đi tới nơi này, bản cung cũng chỉ là bạn tốt của Phương Nguyên mà thôi.
Lý Hồng Kiêu cũng biểu hiện ra bộ dạng vô cùng giản dị, nhẹ giọng cười nói, liền phất tay bảo mọi người đứng dậy, sau đó dưới sự nâng đỡ của Phương Nguyên.