Chương 948: Quân tử khi chi dĩ phương (2)
Dưới sự dẫn đường của Thanh Dương tông chủ Trần Huyền Ngang, chậm rãi đằng vân bay tới trong sơn môn, các tu sĩ chung quanh đều dõi mắt nhìn, cho tới khi Lý Hồng Kiêu đã tiến vào sơn môn của Thanh Dương Tông, bay đến trên chủ phong, lúc này mới ầm một tiếng, đồng loạt ùa vào.
Tới trên chủ điện của Thanh Dương tông, tất nhiên là một bộ dạng khác hẳn.
Lý Hồng Kiêu tất nhiên ngồi ở thủ vị, sau đó chính là sứ giả của các đại đạo thống Trung Châu, cùng với sứ giả của một số đại tiên môn Vân Châu, chủ điện của Thanh Dương tông không gian không nhỏ, nhưng cũng rõ ràng chưa từng đồng thời nhiều đại nhân vật như vậy tới, chư vị trưởng lão, chấp sự, lập tức đều trở nên bận rộn, đặt chỗ ngồi, để ngọc án, bận tíu tít một hồi, cuối cùng mới mời tân khách ngồi xuống.
Mà cho dù là lúc này, vẫn có sứ giả của rất nhiều tiểu tiên môn chưa ngồi xuống, nếu có thì cũng chỉ được một cái bồ đoàn, mà đám trưởng lão của Việt Quốc tứ đại tiên môn, lúc này thì bị chen ra sau cùng, ngay cả muốn bồ đoàn cũng không nói ra được.
Cũng là Thanh Dương tông chủ nhìn thấy, đứng dậy mời họ tới, ngồi xuống đối diện Lý Hồng Kiêu.
Đến lúc này, đối diện là Cửu Trùng Thiên công chúa, bên cạnh là trưởng lão hoặc là hạng chân truyền của các đại đạo thống Trung Châu, mà trưởng lão của mấy đại tiên môn Vân Châu thậm chí còn ở sau lưng mình, trong lòng mấy vị trưởng lão của tứ đại tiên môn này cũng vừa kinh hỉ vừa sợ hãi!
Kinh hỉ là có thể cùng ngồi cùng ăn với những đại nhân vật này, thực sự là vinh quang cực lớn, tương lai truyền ra ngoài, cũng cũng là một chuyện có lợi ích cực lớn đối với thanh danh, mặt múi, mà sợ hãi là bọn họ đến lúc này, trong lòng đã thật sự xác định dc một sự kiện, đối với vị Thanh Dương đệ tử Phương Nguyên mà bọn họ cảm thấy đã không coi thường hắn, thực tế lại là vẫn coi thường.
Có lẽ hắn hiện giờ quả thật vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, là một hy vọng, chứ không phải lực lượng định càn khôn.
Nhưng chỉ bằng vào sức ảnh hưởng và nhân mạch này, hắn tuyệt đối đáng để tứ đại tiên môn tận lực nâng đỡ.
Mọi người ngồi xuống, uống trà, nói chuyện.
Qua một lúc, mắt thấy đã tới giờ, Thanh Dương tông chủ liền dẫn Phương Nguyên tới trước hương án trước điện, chủ trì lễ tấn thăng, Lý Hồng Kiêu cùng sứ giả các đạo thống Trung Châu xem lễ, lúc kết thúc buổi lễ, lập tức lại là một mảng tiếng hoan hô vang vọng trong núi.
Đến lúc này, tất nhiên không có ai còn dám oán hận, cũng không có ai dám đề xuất ý kiến gì.
Đối với Phương Nguyên lúc này, hoặc nói là đối với Thanh Dương Tông lúc này, trong lòng các tu sĩ quả thực chỉ có một niệm đầu.
Chỉ là lễ tấn thăng của một vị trưởng lão, lại có nhiều đại nhân vật như vậy tới xem lễ, đây là loại phong quang cỡ nào?
Mà sau chuyện này, Thanh Dương Tông không cần làm gì khác, chỉ cần trao đổi, lui tới với những tông môn và đạo thống tới xem lễ, đã chính là nhân mạch khó có thể tưởng tượng rồi, Việt Quốc nho nhỏ, lại há có thể vây khốn được hắn? Cho dù là không làm gì, chỉ cứ như vậy vững vàng vượt qua mấy năm, Thanh Dương Tông sẽ lại cất cánh bay lên, đạt tới độ cao mà Âm Sơn Tông phải nhìn thẳng.
- Bản cung mệt rồi, xuống nghỉ ngơi trước!
Sau khi xem lễ, Lý Hồng Kiêu cười khẽ lên tiếng, xem ra cứ một mực phải gồng mình, nàng ta cũng mệt mỏi rồi.
Mà Thanh Dương Tông tất nhiên cũng không dám có nửa phần chậm trễ, vội vàng sai Phương Nguyên đưa nàng ta đến hậu sơn đến hậu sơn nghỉ ngơi, hiện giờ lại đã sớm quét dọn ra động phủ phong thuỷ tốt nhất, linh khí dồi dào nhất, bố trí tinh xảo như hoa, chỉ chờ Lý Hồng Kiêu tới ở.
Hơn nữa nói trắng ra là, loại thân phận như Lý Hồng Kiêu, cứ ngồi ở đây, Thanh Dương Tông cũng không tiện tiếp đãi người khác.
Sứ giả các phương cũng đều tôn quý đến cực điểm, cần phải nhất nhất tiếp đãi thích hợp.
Nghĩ tới điểm này, Phương Nguyên cũng cùng Lý Hồng Kiêu đến động phủ ở hậu sơn, mà tông chủ Thanh Dương Tông và Vân trưởng lão, cùng với Thái Thạch trưởng lão vừa ra khỏi trận phủ, cùng với các vị trưởng lão, chấp sự địa vị cao một chút, thậm chí ngay cả trưởng lão của tứ đại tiên môn cũng không chút do dự góp chút công sức, đều trở nên rối ren, tiếp đãi sứ giả các phương, phụng trà thiết yến thiết yến, an bài động phủ, không có một ai dám chậm trễ.
Nói tới đám trưởng lão của tứ đại tiên môn lúc ban đầu còn lòng đầy bất mãn, nhưng đến lúc này, khi nghe thấy tông chủ Thanh Dương Tông không chút khách khí sai họ giúp đỡ tiếp đãi sứ giả các phương, lại không chỉ không hề oán hận, ngược lại ai nấy lòng hoa nở rộ, đều đi tới tiếp đón, còn có người viết thư về tiên môn, sai tiên môn mau chóng vận các loại tiên nhưỡng bảo đan tới đãi khách.
...
Đưa Lý Hồng Kiêu về động phủ, Phương Nguyên thì đứng ở đỉnh núi trên hậu sơn, nhìn về phía sơn môn.
Hiện giờ cảnh tượng trong sơn môn, đã hoàn toàn khác trước.
Nhiều sứ giả như vậy cùng tới, Thanh Dương Tông trước đây còn là một mảng loạn tượng, hiện tại lại biến thành trật tự an nhiên một cách thần kỳ, đệ tử của tứ đại tiên môn đều đang ân cần bận rộn, hoàn toàn không còn vẻ bất mãn oán hận lúc trước, còn chịu khó hơn cả đệ tử Thanh Dương Tông, mà những đệ tử phản tông của Thanh Dương Tông lúc trước còn hò hét đòi quay tiên môn, thậm chí oán hận khắp nơi, cũng đều lặng lẽ không một tiếng động lưu luyến rời khỏi từ hậu sơn.
Mấy vấn đề này, tựa hồ là thật sự cứ vậy hóa thành vô hình.
Chỉ là Phương Nguyên lại không nhịn được mà nhớ tới lời Tần trưởng lão nói, trong lòng hơi có chút trầm xuống.
... Nếu trong đây, thật sự còn có rất nhiều người từng lập hạ công lao cho sơn môn thì sao, cứ vậy lãng quên à?