Chương 949: Lễ vật của Lý Hồng Kiêu (1)
Mình lần này là trở về báo ân, tất nhiên không muốn bị người ta chiếm tiện nghi, nhưng lại càng không muốn ủy khuất cho bọn họ.
- Ài, một lòng nhiệt huyết hồi báo sơn môn, không ngờ lần này về lại phát hiện phức tạp hơn so với trong tưởng tượng một vạn lần, vừa không muốn để bị một số kẻ xấu thừa cơ, lại không muốn để người nên báo ân bị ủy khuất, ngươi hiện tại có phải là rất loạn không?
Cũng đúng lúc này, phía sau có một thanh âm vang lên, là Lý Hồng Kiêu đã đổi sang một thân tiên bào bình thường, từ trong động phủ đi ra, nàng ta cười dài, có chút giống như đắc ý nhìn Phương Nguyên, dường như sớm đã được nghe nói về khốn cảnh mà đối với Phương Nguyên gặp phải hiện giờ.
Nghĩ tới Lý Hồng Kiêu thần thông quảng đại, mời nhiều tu sĩ Trung Châu tới đây, thậm chí còn đặc biệt chọn ngày mình làm lễ tấn thăng mà tới, lại nắm rõ vấn đề mà Thanh Dương Tông, thậm chí là Việt Quốc ngũ đại tiên môn đang gặp phải như lòng bàn tay, cũng không hề cảm thấy kỳ quái, Phương Nguyên bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói:
- Lòng người so với thần thông còn phức tạp hơn, ta quả thật là không rõ, chẳng lẽ ngươi có thể à?
Khi nói ra những lời này, thực sự cũng ôm mấy phần hy vọng.
Nếu Lý Hồng Kiêu thực sự có bản lĩnh này, có thể giải quyết chuyện này, như vậy hắn cũng không ngại cúi người thỉnh giáo.
- Ta đường đường chính là Cửu Trùng Thiên công chúa, sao lại biết xử lý mấy tục sự phiền phức này?
Nằm ngoài dự đoán, Lý Hồng Kiêu thuận miệng một câu phủ nhận.
Trong lòng Phương Nguyên cũng lập tức càng bất đắc dĩ hơn, liền quay đầu đi không nói nữa.
Có điều cũng đúng lúc này, Lý Hồng Kiêu bỗng nhiên cười nói:
- Quân tử chính là khi chi dĩ phương, ngươi là quân tử, tất nhiên không hiểu, ta là Cửu Trùng Thiên công chúa,tất nhiên cũng học những thủ đoạn xấu xa này, nhưng bên cạnh ta, lại không thiếu người am hiểu đạo này...
Nói xong, liền thuận miệng gọi một tiếng:
- Thôi công công.
Phía sau một cây đại thụ Cách đó không xa, vị nội thị phụng dưỡng Lý Hồng Kiêu kia cung kính nói:
- Có lão nô!
Lý Hồng Kiêu cười nhạt, nói:
- Ngươi là quân tử à?
Nội thị áo lam dáng người mập mạp đó cười tới thịt trên mặt nhíu cả lại, nói:
- Lão nô không phải là quân tử, lão nô là tiểu nhân trong tiểu nhân, lúc trước chính bởi vì lão nô ở trong cung tráo trở lật lọng, bàn lộng thị phi, cho nên mới khiến Tiên Hoàng giận dữ, giáng chức lão nô tới bên cạnh tiểu công chúa làm tùy tùng, lúc nào cùng tiểu công chúa học xong quy củ thì lúc đó mới có thể trở về.
- Hiện tại ngươi không cần học quy củ vội, dùng chút thủ đoạn cũ đi!
Lý Hồng Kiêu cười nói:
- Đám hề nhảy nhót của Thanh Dương Tông, cho ngươi thời gian ba ngày có xử lý được không?
Lão nô đó lại lập tức bật cười, nói:
- Trong Cửu Trọng Thiên Cung chúng ta động chút là điều động trên dưới mấy vạn người, mạch nước ngầm mãnh liệt, người gặp chuyện đùn đẩy nhiều vô số, người thấy phiền hăm hở tiến lên lại không có mấy, bởi vậy mỗi lần tìm công tội thưởng phạt, mới cần dùng tới mấy ngày thời gian để nhất nhất tra rõ, Phương Nguyên cũng được coi là tinh tường, nhưng Thanh Dương Tông gặp phải chút chuyện nhỏ này, việc gì phải cần tới thời gian ba ngày.
- Cho lão nô thời gian một ngày là được rồi...
Đúng là tấc có sở đoản, thước có sở trường
Phương Nguyên không ngờ, nan đề mà ngay cả hắn cũng cảm thấy khốn nhiễu, ở trong tay vị lão nô dung mạo bình thường bên cạnh Lý Hồng Kiêu này, không ngờ lại biến thành chuyện đơn giản như vậy.
Vị lão nô này sau khi được Phương Nguyên đồng ý, liền lập tức dẫn theo mấy vị âm thị khác, cùng với thị tỳ bên cạnh Lý Hồng Kiêu, đi vào Thanh Dương Tông ghi chép đại sự tiểu sự trong núi cùng với đại điện tính công đức của các đệ tử, chỉ mất không đến nửa canh giờ, trên tay liền có ba tập hồ sơ cực dày, coi như làm tài liệu tham khảo.
Rồi sau đó, lại có người trực tiếp ly khai tiên môn, chắc là đi đâu đó thu thập tình báo.
Thanh Dương tông chủ biết được có một vị đại nhân vật như vậy phối hợp với Thanh Dương Tông xử lý nội vụ, cũng kinh hãi, có điều sau khi phát hiện những người này chỉ là kiểm kê công lao, xử lý rối loạn chứ không phải muốn tiếp quản tất cả sự vụ của Thanh Dương Tông, liền cũng nửa tin nửa ngờ sai người phối hợp, thế là sự vụ rất nhanh liền càng trở nên thuận lợi, các gia tộc tu chân, đệ tử phản tông đều được mời về.
Trong một tòa sơn cốc thanh u, bố trí bàn dài, lão nô đó ngồi trước bàn, khuôn mặt tươi cười nhất nhất hỏi thăm.
Ai có lý do, oan khuất, bất mãn gì đều có thể kể lại với hắn, mà hắn thì lắng nghe tất cả, bên cạnh lại có người đang ghi chép rất nhanh, bộ dạng vô cùng trịnh trọng, cũng khiến cho mọi người không ai dám nói lung tung.
Có một đám thấy tình thế không ổn, trực tiếp lén lút từ trong sơn cốc lẻn ra.
Người bên cạnh lão nô này không ngăn cản, chỉ ghi lại tên những người này.
Rồi tới về sau, lão nô ở nghe xong các đệ tử khóc lóc kể lể, liền dùng danh nghĩa của Phương Nguyên, định ra ba tiêu chuẩn, một là lại được nhận vào sơn môn, ba thưởng dầy nặng, một là tạm vào môn tường, chịu tội lập công, cuối cùng thì là tội không thể tha, giao cho Thanh Dương Tông xử lý.
Sau khi nói xong, lại hỏi các đệ tử và gia tộc tu chân, xem có ai muốn nói lại không.
Cho tới khi các đệ tử đều thề thốt, nói mình tuyệt không nói dối, lão nô này mới lấy ra mấy tập hồ sơ thật dày, cùng với một số tình báo mà thị tỳ và Thần Vệ Quân của Cửu Trùng Thiên vừa ly khai tiên môn từ bên ngoài chuyển về, nhất nhất đối ứng.
- Vị này là đệ tử của Thanh Dương Thần Tiêu Phong phải không, ngươi họ Lưu?