Chương 950: Lễ vật của Lý Hồng Kiêu (2)
- Ha ha, ta thấy ngươi nói là mình vì có yêu nhân lấy tính danh của tộc nhân ngươi ra uy hiếp, bức ngươi không thể không rời khỏi tiên môn, về sau ngươi mặc dù thân không ở tiên môn, lại một lòng suy nghĩ cho tiên môn, lúc nào cũng chú ý tới tiên môn, còn từng âm thầm trừ yêu nhân...
- Nhưng tin tức chúng ta có được, sao lại là Lưu gia các ngươi từ ba tháng trước khi ngươi rời tông, đã dời cả tộc tới Việt Quốc, bọn họ lấy ai ra mà uy hiếp ngươi? Hơn nữa ngươi nói lúc nào cũng chú ý tới tiên môn, cái này cũng không giả, tháng chạp ba năm trước, có sư huynh đệ đồng môn của ngươi ra ngoài làm việc công, bị yêu nhân phục kích, trước khi chết còn liều mạng giết được một yêu nhân, thế lại thành công lao của ngươi à?
- Vị Tôn lão thái công của Lạc Thủy này, ngươi nói nhà mình tuy triệu hồi con cháu, nhưng lại một mực âm thầm ra sức cho Thanh Dương Tông, vậy chúng ta muốn hỏi ngươi, Lạc Thủy Tôn gia các ngươi có sinh ý qua lại với Việt vương đình là thế nào, cửa hàng Đan Các đó có phải là của nhà các ngươi không?
- Mạc tiên tử, sau khi ngươi rời khỏi sơn môn, liền chạy tới Long Hương trốn ba năm, vậy thì âm thầm ra sức thế nào được?
- Thái Hợp tiên tử, ngươi cũng rất thành thật, nói thẳng là sợ chết, ở bên ngoài tránh mấy năm, là đi hay ở thì phải xem quyết định của Thanh Dương Tông...
- Trương tiểu tiên sư, tuy ngươi nói không nhiều lắm, nhưng ngươi đúng là sau khi rời núi, vẫn ra sức cho tiên môn, sinh ý của Thanh Dương Tông ở phía nam bị người ta chèn ép, chấp sự đóng ở nơi đó bị người ta đả thương, sau đó được người thần bí cứu, chuyện này chắc chính là ngươi làm rồi, có điều xem ra lão thái công nhà ngươi là thực sự không biết ngươi làm những chuyện này, hắn vẫn một lòng sẵn sàng góp sức cho Việt vương đình.
- Lý lão gia tử, xin nhận một vái của chúng ta, ngài thân ở ngoài tiên môn, lại một lòng giúp Thanh Dương tích trữ vật tư, lập hạ công lao vô số, chỉ là lại bị người trong sơn môn Thanh Dương Tông trả đũa, ngược lại vu khống ngài góp sức cho yêu ma, quả thực chính là tội không thể tha...
- ...
- ...
Nghe thấy lời nói của âm thị này,các đệ tử tiên môn hoặc kinh hãi hoặc giận dữ, hoặc mừng quá mà khóc, tất nhiên cũng có một số người thề thốt phủ nhận, có một số người thẹn quá hóa giận, nói mình lập được nhiều công lao như vậy, tiên môn không nên đối đãi với mình như phạm nhân, nhưng âm thị này lại chẳng thèm bận tâm, chỉ ghi lại kết quả cuối cùng, sau đó thống nhất giao cho Thanh Dương Tông, tự có Giới Luật Đường quyết định.
Phương Nguyên ở ven cốc nhìn một hồi, trong lòng cũng minh bạch, lão nô này kỳ thật chính là nắm giữ rất nhiều tin tức của Việt Quốc, có một số thậm chí là cực kỳ bí mật, thông qua mấy tin tức này để đối chiếu với lời nói của các đệ tử, có một số việc tất nhiên là nhìn cái rõ ngay.
Hơn nữa lão nô này ánh mắt tàn nhẫn, tâm tư tinh tế, kín đáo như kim, cho dù có một số tình báo không đủ, hắn cũng nhất châm kiến huyết, nhìn thấu chân ngôn giả ý, ép hỏi vài câu liền có được chân tướng, khi xử lý tất nhiên sẽ chính xác hơn.
Mà ở ngoài sơn cốc quan khán một lúc, trong lòng hắn cũng thực sự có chút lửa giận.
Lòng người khó lường.
Trong nhiều người như vậy, tất nhiên quả thật có một số người chịu oan khuất, mặc dù thân bất do kỷ, lại vẫn trong lòng có tiên môn, nhưng phần lớn lại đều là nói năng bậy bạ, chỉ là thừa cơ đến nhận công lao, còn có một số, thậm chí là đang âm thầm bán đứng tiên môn.
Điều này thật sự khiến Phương Nguyên khó có thể lý giải.
Kỳ thật là người thì đều sợ chết, Phương Nguyên minh bạch, bởi vậy từ sau khi hắn trở về, liền vẫn cố nén không phát biểu ý kiến gì, cho dù là một số người vào lúc nguy nan rời bỏ sơn môn, hắn cũng không định nói gì, cho dù là tiên môn cho phép bọn họ trở về, lập công chuộc tội, cũng là chuyện hắn có thể chấp nhận, nhưng khiến hắn thống hận là có một số người thậm chí còn thừa cơ bỏ đá xuống giếng đối với tiên môn.
Những người này sao còn gan mà về tiên môn, còn trâng tráo tự cho mình là công thần?
...
...
- Bái kiến Phương trưởng lão...
Sau lưng Phương Nguyên, có một đội đệ tử bước nhanh tới, người cầm đầu vừa nhìn thấy Phương Nguyên liền khom mình hành lễ.
Người đó thân hình cao to, mặc áo choàng màu đen, chính là đệ tử Giới Luật Viện Thiết Sơn Tôn, vị Thôi công công kia dù sao cũng là người của Cửu Trùng Thiên, bởi vậy chỉ phụ trách chỉnh lý sự việc, nhưng người xử lý cuối cùng vẫn phải do đệ tử của Thanh Dương Tông Giới Luật Viện đi làm.
- Ngươi đi đi, chắc hẳn có rất nhiều chuyện đang chờ Giới Luật Viện các ngươi đến xử lý...
Tâm tình Phương Nguyên không tốt, qua một lúc, mới nhìn về phía sơn cốc, lắc đầu, nói khẽ.
- Đệ tử tuân mệnh!
Thiết Sơn Tôn lại khom người thi lễ.
Hắn nhìn Phương Nguyên, không lập tức rời khỏi, dường như cũng nhớ tới một số chuyện trước kia, sắc mặt có chút thổn thức.
- Sau chuyện, ngươi lại hỏi một lần nữa, chớ có để người tốt bị oan uổng.
Phương Nguyên ngừng lại một chút, nhẹ nhàng phân phó.
Thiết Sơn Tôn nghe vậy, hơi ngẩn ra, muốn nói lại thôi.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, Phương Nguyên bỗng lạnh lùng mở miệng:
- Càng chớ có buông tha cho những người đã rời tông thì không nói, lại còn muốn bỏ đá xuống giếng!
Thiết Sơn Tôn cuối cùng bật cười, nói:
- Trưởng lão có thể tin ta à!
...
Thiết Sơn Tôn phụng mệnh mà đi, lại không thiếu được một trường phong ba, đối với những người ruồng bỏ tông môn lúc nguy nan, thậm chí là âm thầm góp sức cho Việt vương đình.