Chương 952: Kiếm chỉ Việt vương đình (2)
Lý Hồng Kiêu mỉm cười, nói:
- Chút chuyện nhỏ này mà phải nói cám ơn, vậy ngươi đã cứu mạng ta, ta chẳng phải là...
Ý thức được không quá đúng, liền dừng lại đúng lúc, sau đó chút không vui nhìn Phương Nguyên.
Phương Nguyên cũng không ý thức được biến hóa tâm cảnh của nàng ta, lúc này đã cúi đầu đọc hồ sơ, chỉ đọc lướt qua một cái, trong lòng liền đã có tính toán, khép hồ sơ lại, nói khẽ:
- Nếu là như vầy, vậy thì đơn giản hơn!
Lập tức, liền đi thẳng tới chủ phong của Thanh Dương Tông, Lý Hồng Kiêu biết có trò hay để xem rồi, liền cũng đi theo hắn, hai người cưỡi tường vân, lướt đi trong núi, trên các đỉnh núi chung quanh, bất luận là sứ giả từ ngoài đến bái sơn, hay là chấp sự trưởng lão đệ tử của Thanh Dương Tông, đều thi lễ từ xa, sau đó nhìn hai người bọn họ sóng vai mà đi, trong nhất thời trong lòng lại cũng có chút cảm giác khác thường.
Tiểu Lạt Tiêu Lăng Hồng Ba đang ở Linh Chu Phong kiểm kê linh dược, ngẩng đầu nhìn, tức giận dánh đổ linh dược trong tay.
Còn dùng sức giẫm mạnh.
Mà tiểu Kiều sư muội trong tay đang cầm một cái khay, vốn là tới tìm Phương Nguyên, lại nhìn thấy bóng lưng Phương Nguyên và Lý Hồng Kiêu đằng vân mà đi, muốn gọi hắn lại, nhưng chung quy vẫn không lấy nổi dũng khí này, một lúc sau, lại chỉ cười tự giễu, xoay người rời khỏi.
Về phần một đám đệ tử và chấp sự của khác của sơn môn thì trong lòng lại kinh hãi.
- Hai người này... Không thể nào...
- Chẳng lẽ lục đạo khôi thủ nhà chúng ta cũng có khả năng trở thành Phò mã gia của Cửu Trùng Thiên à?
- Ha ha, các ngươi đừng nói lung tung, ta tin bọn họ là quan hệ bằng hữu thuần khiết!
- ...
- ...
Mà ở trên chủ phong, Thanh Dương tông chủ nhìn thấy hai người này dắt tay nhau mà đến, cũng lập tức kinh hãi, ánh mắt từ trên mặt Phương Nguyên chuyển tới trên mặt Lý Hồng Kiêu, bộ dạng muốn hỏi lại không dám hỏi, Phương Nguyên cũng coi như không thấy biểu cảm này của hắn, chỉ đặt hồ sơ trong tay lên bàn, nói khẽ:
- Hiện giờ đại cục đã định, tới lúc tới Việt vương đình một chuyến rồi.
Thanh Dương tông chủ kinh hãi, chưa kịp xem kỹ hồ sơ đó đã vội vàng thấp giọng khuyên nhủ:
- Ngươi vừa trở về, còn nhiều thời gian, việc gì phải nóng lòng nhất thời? Huống hồ hiện giờ sứ giả của các đại tiên môn đạo thống vẫn ở trong núi đi, bọn họ lại là vì ngươi mà tới, ít nhiều gì cũng phải chiêu đãi bọn họ mấy ngày, chờ sau khi tiễn họ đi rồi lại bàn bạc kỹ hơn có phải là tốt không?
- Ta lần này trở về chỉ có ba tháng thời gian, còn có rất nhiều chuyện phải làm, không có thời gian để kéo dài!
Phương Nguyên nói xong, nhìn ra ngoài cửa điện, trầm mặc một hồi, lại nói:
- Huống hồ những khách quý tới đây, kỳ thật trong lòng cũng đều có một số ý đồ, chỉ có điều là bọn họ chưa nói thẳng ra, ta vẫn cứ xử lý chuyện của mình trước thì tốt hơn!
Thanh Dương tông chủ không nhịn được lại nhíu mày.
Thân là Thanh Dương tông chủ, hắn tất nhiên không muốn để Phương Nguyên lúc này đi lấy thân mạo hiểm, giống như suy nghĩ trong lòng tứ đại tiên môn lúc trước, hắn chỉ mong sau khi Phương Nguyên kết thành Nguyên Anh, mới tới đối mặt với việc này, nếu không một khi có sơ xuất sẽ hối hận không thôi.
Có điều, hắn lúc này cũng nhìn ra tâm ý của Phương Nguyên đã định, nên cũng không tiện nói nhiều.
Tốt xấu gì cũng có quyết đoán, chỉ hơi cân nhắc liền vỗ nhẹ lên bàn:
- Được, ngươi đã quyết định chủ ý, vậy ta giờ truyền tin cho tông chủ của tứ đại tiên môn, mọi người điều động cao thủ, hợp binh một chỗ, chọn ngày hoàng đạo, phát binh Việt vương đình!
Nhìn bộ dạng chiến ý hừng hực của tông chủ, Phương Nguyên không nhịn được mỉm cười một tiếng.
- Nếu thực sự gióng trống khua chiêng tập kết nhân mã của ngũ đại tiên môn, thế không phải thành trực tiếp khai chiến à?
Hắn cười cười đứng lên, nói:
- Tiên Minh sẽ không ngồi yên mà nhìn trường hợp này xuất hiện đâu!
Thanh Dương tông chủ lập tức hơi ngẩn ra:
- Vậy phải như thế nào?
Phương Nguyên nói:
- Ta dẫn mấy người tới Việt vương đình một chuyến là được!
Thanh Dương tông chủ nghe vậy lại ngẩn ra, lập tức từ chối:
- Đừng hòng, không thể làm ra chuyện dùng thân mạo hiểm như vậy được!
Lý Hồng Kiêu lúc này ở bên cạnh lắng nghe, đã không nhịn được mà che miệng cười.
Phương Nguyên cũng có chút dở khóc dở cười, ngừng lại một chút, mới nói:
- Tông chủ không muốn nhìn một chút kết quả tu hành của ta mấy năm qua à?
Thanh Dương tông chủ nghe ra ẩn ý trong lời nói này, vẻ mặt trở nên có chút do dự.
Mà Phương Nguyên thì không hề do dự, chỉ bảo đồng nhi ở bên cạnh tông chủ lấy ra một đạo chiếu lệnh tiên môn, sau đó dùng ngón tay làm bút, viết mấy dòng trên chiếu lệnh, sau đó vung ra ngoài, đạo chiếu lệnh này liền bay thẳng vào đại điện.
Đạo chiếu lệnh này, lập tức bay tới trong một tòa đại điện ở lưng chừng Ngọc Phong Nhai.
Nơi này chính là chỗ tiên môn tuyên bố phù chiếu, để đệ tử tiên môn tiếp nhận nhiệm vụ lập công đức, chấp sự trị thủ tiên môn nơi đây nhận được chiếu lệnh của Phương Nguyên, đọc lướt qua, lập tức biến sắc, lại đặt chiếu lệnh này ở vị trí cao nhất, sau đó gõ đạo chung.
Các đệ tử Thanh Dương Tông nghe thấy tiếng chuông này lập tức trong lòng thắt lại, đều chạy tới đại điện phù chiếu, sau khi nhìn thấy đạo chiếu lệnh đó, lại lập tức ngẩn ra, vẻ mặt có chút kinh ngạc, đều nghị luận:
- Là Phương Nguyên trưởng lão, tuyên bố đạo chiếu lệnh đầu tiên!
- Mười vạn công đức...
- Trời ạ, chỉ là một đạo chiếu lệnh như vậy, người nhận không ngờ sẽ có mười vạn công đức...
Mọi người vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, có người đi xem nội dung trong chiếu lệnh đó, sau đó ai nấy vẻ mặt đều trở nên ngưng trọng.